“Anh muốn làm cái gì?” Ngô Lan Hương đột nhiên hỏi.
Trần Hạo Hiên không rời đi, lấy điện thoại gọi cho Thiên Đao: “Bạch Thố, nhớ ba công ty này, Công ty Điện ảnh Lan Hương, Công ty thuê mướn Bắc Đường, Công ty Bất Động Sản An Lạc.”
Nói xong một câu, Trần Hạo Hiên cúp máy.
Không cần phải nói nhiều, bên kia điện thoại chính là đàn em của Trần Hạo Hiên, Thố Thiên Vương một trong mười hai Thiên Vương.
Cô ấy hiểu tính cách của anh hơn bất kỳ ai.
“Ra vẻ cái gì chứ.”
Ngô Lan Hương dựa vào cạnh xe, lạnh giọng nói: “Chỉ gọi một cuộc điện thoại, ai mà không biết gọi. Hơn nữa, Bạch Thố cái gì chứ, bà đây lăn lộn ở tỉnh Hà Bảo bao lâu nay, chưa từng nghe qua người này.”
Trần Hạo Hiên hừ một tiếng: “Kiến hôi có thể nghe được cái gì.”
Ngô Lan Hương đang muốn phản bác.
Trên thế giới này, có người dám nói người nhà họ Ngô là kiến hôi sao?
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của cô ta lại vang lên.
Đầu tiên là điện thoại của người phụ trách Công ty Điện Ảnh Lan Hương.
Bên kia điện thoại, người phụ trách vô cùng hoảng sợ: “Tổng giám đốc Ngô, Tổng giám đốc Ngô, xảy ra chuyện rồi.”
Ngô Lan Hương hoàn toàn không ngờ chuyện này lại có liên quan với Trần Hạo Hiên.
Dù sao một người có nhanh thế nào, mà giải quyết được một Công ty trong chốc lát, quá khoa trương rồi.
Nhưng Ngô Lan Hương nghe xong điện thoại, toàn thân run rẩy.
“Tổng giám đốc Ngô, vừa rồi có người nói chúng ta bị nghi có liên quan đến vi phạm quy tắc sản nghiệp, muốn phong sát Công ty chúng ta.”
Ngô Lan Hương đột nhiên cau mày, nói: “Chúng ta vi phạm quy tắc gì chứ?”
Giọng nói của người phụ trách rất nhỏ, rất sợ hãi: “Tổng giám đốc Ngô, chị quên rồi sao? Lúc trước chúng ta từng chụp...”
Ngô Lan Hương bùng nổ.
Đó đều là chuyện của năm năm trước rồi, lúc đó Ngô Lan Hương vừa mới thành lập Công ty Điện Ảnh.
Loại chuyện cũ nhiều năm như vậy sao có thể bị lật lại được chứ.
“Tổng giám đốc Ngô, bây giờ Tuần Thiên Các đã đến bắt người rồi.”
“Làm sao đây, Tổng giám đốc Ngô?”
“Tổng giám đốc Ngô.”
Ngô Lan Hương hoàn toàn không muốn nghe, cô ta trực tiếp cúp điện thoại.
Ngẩng đầu, hung dữ nhìn Trần Hạo Hiên.
“Đây là do anh làm sao?”
“Tin tức năm năm trước, sao anh có thể điều tra ra được?”
Trần Hạo Hiên bình tĩnh, vừa hút thuốc vừa ngắm trăng.
Bạch Thố khống chế toàn bộ các tin tức trên trang mạng đen của cả Long Hoa này, là người thông minh nhất trong mười hai Thiên Vương.
Cô ấy muốn một người chết, không cần phải động tay, thậm chí, đối thương sẽ đột nhiên chết không có chỗ chôn.
“Đừng vội, lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Ngô Lan Hương còn chưa trả lời, điện thoại của cô ta lại vang lên.
Lần này Ngô Lan Hương sợ rồi.
Cô ta từ từ giơ tay, phát hiện là điện thoại của Công ty thuê mướn Đông Dương, lớn giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Bên kia điện thoại, giọng nói sợ hãi còn run hơn lúc trước.
“Tổng giám đốc Ngô, thuyền của chúng ta bị người ta giữ ở bến tàu rồi.”
“Đối phương muốn kiểm tra ghi chép hàng hóa mấy năm nay của chúng ta.”
Cơ thể Ngô Lan Hương run rẩy kịch liệt, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Mẹ nó những năm nay Công ty thuê mướn Đông Dương, vẫn luôn kinh doanh ở các bến tàu, phía trên có người trấn thủ.
Nhân vật trấn thủ kia, là trưởng bối nhà họ Ngô đích thân giới thiệu cho cô ta.
“Không phải tôi đã nói với các người rồi sao, nếu như Công ty thuê mướn Đông Dương xảy ra chuyện thì nhắc đến nhân vật kia sao? Chuyện ở bến tàu, để người đó ra tay giải quyết, không có ai dám không nể mặt cả.”
Người của Ngô Lan Hương, đột nhiên lắc đầu.
“Tổng giám đốc Ngô, vừa rồi Phùng Quang Vinh cũng bị bắt đi rồi.”
“Ô dù của chúng ta mất rồi.”
“Tổng giám đốc Ngô, làm sao đây?”
Ngô Lan Hương lại cúp điện thoại.
Vừa cúp, Công ty Bất Động Sản An Lạc đã gọi điện thoại đến.
Ngô Lan Hương tắt máy.
Cô ta không muốn tiếp, không muốn nghe.
Nhưng đối phương lại gửi đến một tin nhắn.
“Tổng giám đốc Ngô, mảnh đất chúng ta lấy được mấy ngày trước, xảy ra vấn đề rồi.”
“Nhanh chóng trả lời.”