Cả cơ thể Ngô Lan Hương đều muốn mềm xuống, cô ta làm gì có thời gian trả lời.
Cô ta trực tiếp đập mạnh điện thoại xuống đất.
Điện thoại hoàn toàn vỡ tan.
Ngô Lan Hương quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Hạo Hiên, anh là cái thá gì chứ? Không phải chỉ là điều tra trước tình hình của Công ty chúng tôi thôi sao? Ha ha ha. Tôi nói cho anh biết, chỉ cần nhà họ Ngô của chúng tôi vẫn còn, cho dù ba Công ty này xảy ra chuyện gì cũng đều có thể giải quyết.”
Trần Hạo Hiên nhả ra một vòng khói nói: “Cô chắc chắn chứ?”
Ngô Lan Hương cho rằng như vậy đây chính là sự kiêu ngạo của nhà họ Ngô.
Ở tỉnh Hà Bảo, cho dù nhà họ Ngô xảy ra chuyện gì phía trên đều có người chỗng đỡ.
“Rác rưởi, tôi nói cho anh biết, tối nay anh chọc tức tôi. Anh xong rồi.” Ngô Lan Hương hung dữ nói.
Vừa nói xong, Ngô Lan Hương quay đầu nhìn.
Ở trên đường cao tốc, thi thể nằm la liệt.
Tất cả các vệ sĩ của Ngô Lan Hương vậy mà đều nằm trong vũng máu, thậm chí không thể để lại bất kỳ vết thương nào trên người Hồng Thanh Vũ.
Giải quyết xong tất cả, Hồng Thanh Vũ trở về bên cạnh Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên ngồi trên mui xe, tiếp tục hút thuốc nói với Hồng Thanh Vũ: “Tiếp tục đánh, còn thiếu 998 cái nữa.”
Hồng Thanh Vũ luôn cẩn thận với mệnh lệnh của Trần Hạo Hiên.
Nhưng Ngô Lan Hương lại hung tợn nhìn Trần Hạo Hiên.
Còn... Còn đánh nữa?
Hai cái tát vừa rồi, đã muốn đập nát đầu cô ta rồi.
“Anh… anh đừng qua đây.”
“Tôi nói cho các người biết, các người dám động vào tôi, nhà họ Ngô sẽ không tha cho các người đâu.”
“Đừng… đừng...”
Hồng Thanh Vũ hoàn toàn không dừng lại, thân hình cao lớn ở trước mặt Ngô Lan Hương, giống như ác quỷ vậy.
“Khi cô đi gây sự với chị dâu, cô nên suy nghĩ.”
“Nhà họ Ngô các người không phải là trời, Trần gia mới là trời.”
Từng cái tát của Hồng Thanh Vũ rơi xuống, Ngô Lan Hương kêu gào thảm thiết.
Âm thanh thê lương, khiến cho ánh trăng cũng phải trốn đi.
Trời đã hửng sáng, bầu trời sáng sớm xuất hiện chút ánh sáng màu đỏ.
Một nghìn cái tát của Hồng Thanh Vũ cuối cùng cũng đã đánh xong.
“Trần gia, tôi đã bôi thuốc cho cô ta rồi.”
“Anh yên tâm, không chết được.”
“Làm theo yêu cầu của anh, mỗi một cái tát, tôi đều dừng lại.”
Trần Hạo Hiên gật đầu.
Hồng Thanh Vũ quả thật có dừng lại giữa chừng nhưng cơ thể Ngô Lan Hương, không thể chịu được sự tra tấn như vậy. Đặc biệt là mặt cô ta bây giờ, tất cả răng đều rơi hết.
Ngô Lan Hương tỉnh lại, toàn thân run rẩy giống như gặp ác mộng vậy.
Cô ta nước mắt đầy mặt, nói không rõ ràng.
“Trần Hạo Hiên, anh bắt nạt phụ nữ như tôi thì có bản lĩnh gì chứ?”
Trần Hạo Hiên từ từ đi qua, nói: “Cô yên tâm, người một nhà họ Ngô các cô, đều không thể chạy thoát được đâu.”
Sau đó Trần Hạo Hiên đưa cho Ngô Lan Hương một con dao găm, đặt trước mặt cô ta: “Con dao găm này, bây giờ tôi trả lại cô.”
Ngô Lan Hương ngẩn ra.
Trần Hạo Hiên lại nói: “Trước khi trời tối, tôi hi vọng những gì cô nói với Phương Hy Văn sẽ ứng nghiệm trên người cô.”
Ngô Lan Hương nắm chặt tay.
Cô ta nói với Phương Hy Văn muốn con dao găm này để lại một vết sẹo trên mặt cô ấy.
Vậy bây giờ ý của Trần Hạo Hiên chính là muốn cô ta dùng con dao găm này để lại trên mặt mình một vết sẹo sao?
Sao anh ta dám?
Mình là cô chủ nhà họ Ngô đấy.
Đầu tháng sau là đám cưới của em trai cô ta.
Nếu như cô ta bị hủy dung, đi tham gia đám cưới còn ra thể thống gì nữa.
Đặt con dao găm xuống, Trần Hạo Hiên nói với Hồng Thanh Vũ: “Chúng ta đi nghỉ ngơi một chút, buổi tối tới thu nợ.”
Sau đó, hai người lái xe rời đi.
Ngô Lan Hương đợi bọn họ hoàn toàn rời khỏi mới tìm điện thoại trên người vệ sĩ nằm trên đất gọi điện thoại cho nhà họ Ngô.