Trong nháy mắt đó, Phương Bảo Quyên bị Trần Hạo Hiên dọa cho sợ hết cả hồn.
Làm sao mà cái tên ăn hại này lại làm được như vậy?
Chẳng qua chỉ là cầm thuốc Đông y lên và ngửi qua thôi mà, sao mới thế đã biết được trong đó có vấn đề gì rồi?
Ban nãy, Phương Bảo Quyên đã vô cùng tự tin. Nhưng chỉ trong chốc lát, vào lúc này, sự tự tin đó của cô ta đã hoàn toàn biến mất.
Tuy nhiên, cô ta vẫn cắn răng thật chặt, vẻ mặt cứng đờ lên tiếng: "Anh nhìn tôi làm gì, cái thứ ăn hại này?”
Trần Hạo Hiên một lần nữa cầm ghi chép nhập hàng của cửa hàng Bách Thảo ra ngoài.
Mọi chuyện rất rõ ràng.
Mặc dù Thương lục có các công dụng y dược khác nhưng trong ngoài ghi chép nhập hàng của cửa hàng Bách Thảo không hề có ghi lại việc thu mua mặt hàng này.
Do đó, chỉ có một khả năng.
Đã có người cố ý nghiền Thương lục thành bột và thêm nó vào trong phương thuốc.
Ngoại trừ Phương Hy Văn thì người có thể vào nhà kho cũng chỉ có mình Phương Bảo Quyên.
Phương Hy Văn đã bị tịch thu cửa hàng Bách Thảo năm năm nay, và trong quãng thời gian đó, Phương Bảo Quyên vẫn luôn phụ trách quản lý nơi này.
"Tại sao tôi nhìn cô, chính cô hiểu rõ được.”
"Bây giờ hãy giải thích rõ ràng đi, tôi có thể tha thứ cho cô.”
"Bằng không, nếu như bị tôi điều tra ra được thì cô tuyệt đối sẽ không được tha thứ một cách dễ dàng đâu.”
Phương Bảo Quyên đứng yên tại chỗ, bên môi nở nụ cười: "Anh bị mắc hội chứng ảo tưởng tuổi dậy thì à, sao mà lại còn không muốn dễ dàng tha thứ cho tôi nữa?”
"Hiện tại, cả cái thành phố Ninh Hạ này sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
"Chuyện liên quan tới thánh y, ông La có thể khiến cả đời này của Phương Hy Văn phải ngồi tù đến mục xương.”
Phương Hy Văn cũng biết rằng, nếu như xảy ra sự cố gì thì về cơ bản hiệu thuốc sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Đặc biệt, sự cố mà hiệu thuốc gặp phải lại xảy ra trên người tai to mặt lớn như La Trọng Nguyên.
Cô vội vàng hỏi Trần Hạo Hiên: "Phải làm sao đây, dù sao cũng chỉ là Thương lục thôi mà, đâu thể nào có khả năng khiến ông La gặp chuyện không may được chứ?”
Trái lại, Trần Hạo Hiên thì khá bình tĩnh.
Chừng nào ông La vẫn còn hít thở, dù chỉ một hơi thôi thì mặc kệ là diêm vương yêu cầu đưa người chết đi, anh cũng có thể kéo người trở về.
“Không sao đâu, để tôi đến bệnh viện xem xem.” Trần Hạo Hiên an ủi cô.
Phương Hy Văn chậm rãi lắc đầu.
Để anh đi bệnh viện thì có được ích lợi gì đâu.
Còn Phương Bảo Quyên lại bật cười khinh bỉ.
"Trần Hạo Hiên, anh tới bệnh viện thăm La Trọng Nguyên sao?”
"Chắc anh cũng đã biết rằng La Trọng Nguyên là thánh y mà, đúng không?”
"Thậm chí đến cả ông ta còn không phát hiện ra trong thuốc của cửa hàng hai người lại có vấn đề lớn như vậy, anh tới đó thì có được cái ích lợi gì chứ?”
"Anh lại còn nói là trong này có cho thêm Thương lục vào, tôi nghĩ là anh bỏ thạch tín vào đó ấy, bằng không, sao ông La có thể gặp phải chuyện gì được.”
Phương Bảo Quyên hét lên một tiếng, mọi người xung quanh cũng tới tấp gật đầu.
"Cửa hàng Bách Thảo quả đúng là quá độc ác mà. Loại thuốc có thể độc chết cả ông La, rốt cuộc nó có độc tính lớn đến mức nào cơ chứ?”
"Còn chẳng phải sao, không ngờ được rằng Phương Hy Văn lại là loại đàn bà như vậy.”
"Về sau, chúng ta đừng bao giờ đến cửa hàng Bách Thảo để mua thuốc nữa.”
Trong lòng Phương Hy Văn vô cùng lo lắng và sốt ruột nhưng lại không có cách nào giải quyết.
Nếu tình hình mà cứ tiếp tục phát triển theo chiều hướng này thì cửa hàng Bách Thảo có thể sẽ thực sự xong đời.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy Trần Hạo Hiên đã chuẩn bị xe cộ sẵn sàng để đi đến bệnh viện nhân dân thành phố Ninh Hạ.
"Tôi sẽ đi với anh.”
Phương Hy Văn mặc thêm quần áo vào.
Hai người tới bệnh viện nhân dân thành phố Ninh Hạ.
Phương Hy Văn vội vàng sải bước tiến tới, hỏi thăm: "Xin lỗi cho tôi hỏi một chút, phòng của ông La Trọng Nguyên nằm ở đâu vậy?”
Y tá đứng trước cửa nhíu mày: "Cô là người nhà của ông La sao?”
Phương Hy Văn lắc đầu, trả lời: "Không phải... Tôi là chủ sở hữu của cửa hàng Bách Thảo, Phương Hy Văn.”
Cô y tá vừa nghe thấy thế, sắc mặt tựa như bùng nổ.
Cô y tá lập tức lớn tiếng hét lên: "Cô còn dám tới đây sao?”
"Cô có biết chính cô là người đã hại chết ông La không hả!”
"Hiệu thuốc của cô được lắm, vậy mà lại hạ độc vào trong thuốc bắc! Phương Hy Văn, bệnh viện chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, sẵn sàng hợp lực với người nhà của ông La để kiện cô ra tòa.”
Phương Hy Văn không còn cách nào khác, đành phải nhân nhượng cho yên chuyện, cô nói: "Tôi nghĩ rằng chắc chắn trong chuyện này có sự hiểu lầm nào đó. Hôm nay tôi đến đây, chính là để gửi lời xin lỗi tới nhà họ La.”
"Cô không có tư cách đó đâu!”
Phương Hy Văn vừa nói vừa đập đầu thật mạnh xuống đất.
Trên hành lang, giọng nói thê lương của một người đàn ông vang lên.
Đó là con trai thứ hai của La Trọng Nguyên, La Trường Hải.
"Phó tổng giám đốc La, anh đã đến rồi! Đây chính là Phương Hy Văn, là kẻ đã đầu têu làm ra việc này.”
Cô y tá vội vã thốt lên.
La Trường Hải rảo bước, tiến về phía Phương Hy Văn.
Anh ta vừa mới tới trước mặt Phương Hy Văn.