Trần Hạo Hiên đã chắn trước mặt của Phương Hy Văn, anh kéo Phương Hy Văn ra đằng sau lưng mình.
Phương Hy Văn được Trần Hạo Hiên nắm chặt lấy tay, cô cảm thấy rất an toàn.
Lúc này Trần Hạo Hiên mới nhướng mày lên rồi nói: "Tôi đã khám cho La Trọng Nguyên rồi, bệnh của ông ta không phải do cửa hàng Bách Thảo của chúng tôi gây nên."
"Hôm nay danh tiếng của cửa hàng Bách Thảo bị tổn hại nặng nề, toàn bộ nhà họ La mấy người phải xin lỗi chúng tôi chứ."
La Trường Hải tính tình nóng nảy.
Anh ta không nghe nhầm, bố anh ta bị người ta hạ độc mà bây giờ Trần Hạo Hiên lại còn yêu cầu bọn họ xin lỗi nữa.
"Anh nói gì cơ."
La Trường Hải đập mạnh tay lên quầy hàng.
"Được rồi, cô tên là Phương Hy Văn đúng không, còn đây là người đàn ông của cô hả."
"Được lắm cửa hàng Bách Thảo của các người đúng là không coi ai ra gì."
"Làm ra chuyện như thế mà còn muốn chúng tôi xin lỗi à. Để tôi cho mấy người xem thử cách xin lỗi của tôi là thế nào."
La Trường Hải lấy điện thoại ra rồi ấn nút gọi cho một dãy số quen thuộc.
"Thông báo cho tất cả y quán ở Thành phố Ninh Hạ này, hôm nay bố của tôi ông La Trọng Nguyên trúng độc rồi và chuyện này có liên quan tới cửa hàng Bách Thảo. Bảo bọn họ nhanh chóng tới bệnh viện nhân dân ở Thành phố Ninh Hạ đi."
Sự việc trở nên ầm ĩ hơn rồi.
Ông La là thánh y ở Thành phố Ninh Hạ.
Chỉ cần ông ta vẫy tay một cái thì sẽ có vô số bác sĩ ở Thành phố Ninh Hạ tới thăm hỏi.
Mà kẻ hạ độc ông La sẽ trở thành đối tượng chỉ trích của tất cả mọi người.
Phương Hy Văn cũng ngớ người ra luôn.
Cô vội vàng nói: “Trần Hạo Hiên, anh đang nói linh tinh cái gì đấy, chuyện này là lỗi của chúng ta, chúng ta nên xin lỗi mới phải. Hơn nữa anh cũng nói bên trong phương thuốc kia có củ thương lục còn gì.”
Trần Hạo Hiên lắc đầu.
Nhân sâm bị người ta tráo đúng là có thể khiến phương thuốc kia biến thành có độc được.
Nhưng một chút độc tính này không thể khiến cho ông La bị bệnh được.
Hơn nữa vừa rồi Trần Hạo Hiên đã cố tình tới ngoài phòng bệnh của ông ta xem rồi.
Tuy anh không được vào trong phòng bệnh chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn qua cửa sổ nhưng mà Đông y có thể tứ chẩn.
Chỉ cần đứng ngoài cửa nhìn thoáng qua Trần Hạo Hiên cũng có thể nhìn ra bệnh tình của ông La không hề đơn giản chút nào.
Nếu như không được chữa trị thì sẽ chết ngay lập tức.
Thầy thuốc không tự mình chữa bệnh được, tuy La Trọng Nguyên là thánh y nhưng ông ta cũng không thể chữa khỏi bệnh hiện giờ của mình.
Có lẽ là ông ta nghe nói ở cửa hàng Bách Thảo có phương thuốc dân gian thần kỳ thế nên ông ta mới sai người đi mua thuốc.
“Trần Hạo Hiên, anh mau xin lỗi ông La và tổng giám đốc La đi.”
Phương Hy Văn nôn nóng nói.
Phương Hy Văn không ngừng lắc lắc cánh tay của Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên vẫn đứng im không nhúc nhích, anh ngẩng đầu lên nhìn La Trường Hải.
“Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, bây giờ để tôi vào trong đó cứu La Trọng Nguyên, nếu không ông ta sẽ chết trên giường bệnh đấy.”
La Trường Hải bật cười khinh thường: “Anh ư? Anh cứu bố tôi ư?”
“Bố tôi là thánh y, ngay cả vấn đề ông ấy cũng không thể giải quyết được mà còn cần anh ư?”
“Người đâu, mau bắt tên khốn này lại cho tôi.”
“Bắt hết tất cả người nhà họ Phương lại nữa.”
“Hôm nay tôi sẽ không để yên cho người nhà họ Phương đâu.”
La Trường Hải vừa mới nói xong thì khiến cho Phương Bảo Quyên, người chạy tới đây hóng chuyện đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Ban đầu cô ta chỉ muốn hạ chút thuốc để danh tiếng của Phương Hy Văn bị ảnh hưởng, khiến cho Phương Hy Văn không bao giờ ngóc đầu lên được ở cái Thành phố Ninh Hạ này thôi.
Nhưng cô ta đâu ngờ rằng người đầu tiên mua thuốc có vấn đề lại là La Trọng Nguyên cơ chứ.
Chuyện này to rồi đây.
Trong một chốc một lát không thể thu dọn được.
Nếu như Trần Hạo Hiên chịu xin lỗi, tuy nhà họ La sẽ không tha thứ nhưng cũng không đến nỗi liên lụy đến nhà họ Phương.
Nhưng…
Tên khốn này làm bộ làm tịch ở đâu không được mà lại tinh tướng ngay trước mặt thánh y La, vậy mà anh lại nói y thuật của mình cao hơn cả ông La.
Bệnh ông La không thể chữa khỏi nhưng anh thì có thể.
Đúng là ngạo mạn mà.
Rất nhanh bên ngoài bệnh viện.
Người của nhà họ La đã tới trước rồi.
Trên hành lang ở bệnh viện người đông như chảy hội.
Trần Hạo Hiên quay đầu lại nhìn, người của nhà họ La đều đến rồi.
“Nếu như đã đến đây hết rồi vậy thì xin lỗi cửa hàng Bách Thảo đi.”
“Nếu như thái độ của mấy người thành khẩn một chút thì tôi đây sẽ suy nghĩ đến việc ra tay cứu người.”