Chương 438
Ngô Bình: “Tôi chỉ có thể nói đến đây, không tiễn!”
Hoắc Đông Nguyên vẻ mặt vô cùng khó coi, sau đó buồn bực rời khỏi đó.
Sau khi lên xe, ông ta gọi một cuộc điện thoại hỏi: “Đại nhân, tôi có chuyện này muốn nghe ngóng một chút…”
Sau đó, ông ta nhắc đến chuyện của vịnh Bạch Long, đối phương lập tức trả lời: “Chú Hoắc, đây là chuyện tuyệt mật quốc gia, xin thứ lỗi tôi không thể tiết lộ”.
Hoắc Đông Nguyên chán nản cúp điện thoại, rốt cuộc là chuyện gi cơ chứ?
Thư ký bên cạnh nói: “Ông chủ, cái tên Ngô Bình đó quá hống hách. Có cần tôi phái người đi điều tra cậu ta không?”
Hoắc Đông Nguyên thở dài: “Không cần đâu, người này không đơn giản, thân thế không phải dạng vừa, không phải người có thể đắc tội được”.
Thư ký kia kinh ngạc: “Chỉ là một điều tra viên nhỏ bé thì làm gì có thân thế gì cơ chứ?”
Hoắc Đông Nguyên hừ lạnh đáp: “Ông cho rằng cậu ta thực sự chỉ là điều tra viên của Cục Bảo an Quốc gia?”
Thư ký: “Lẽ nào không phải?”
Hoắc Đông Nguyên mặt bình thản đáp: “Cậu ta đã nhắc tới Thần Võ Ti, vậy thì chắc chắn là người của Thần Võ Ti”.
Thư ký: “Ông chủ, Thần Võ Ti là tổ chức như thế nào? Sao tôi chưa từng nghe tới?”
Hoắc Đông Nguyên như đang hồi tưởng về một miền ký ức xa xăm, đáp: “Là một tổ chức tuyệt mật. Tám năm trước, tôi từng tiếp xúc với họ”.
Thư ký kia vô cùng tò mò, hỏi: “Tổ chức này là tổ chức như thế nào vậy?”
Ánh mắt Hoắc Đông Nguyên có chút lay động, đáp: “Lúc đó tôi còn làm thị trưởng ở Biên Nam. Ở một huyện nhỏ trực thuộc thành phố xảy ra một vụ án mạng nghiêm trọng, có tới mười ba người bị giết”.
Thư ký kia chăm chú nghe chuyện, hỏi tiếp: “Ông chủ, con quái thú cao ba mét đó là con gì vậy? Trong ấn tượng của tôi thì hình như không có loài dã thú nào to lớn đến vậy?”
Hoắc Đông Nguyên lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, chỉ biết nó vô cùng mạnh. Tôi cảm giác hổ hay sư tử đều không phải đối thủ của nó. Thế nhưng người thanh niên kia chỉ cần chỉ tay một cái là đầu và thân nó tách rời nhau”.
Thư ký kia suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi hiểu rồi, người thanh niên kia chắc chắn là người tu đạo”.
Hoắc Đông Nguyên: “Giờ đã hiểu tại sao tôi bảo ông đừng điều tra Ngô Bình rồi chứ?”