Thần Y Trở Lại

Chương 437






Chương 439

Thư ký kia gật đầu: “Ngô Bình không phải người thường như chúng ta. Sự tồn tại của những người như vậy nằm ngoài sự hiểu biết của chúng ta. Đối với kiểu người này thì tốt nhất là không nên chọc vào”.

Hoắc Đông Nguyên hài lòng đáp: “Không sai, đối với những thứ chúng ta không hiểu rõ thì tốt nhất là không nên dây vào”.

Dừng một lát, ông ta nói tiếp: “Tìm cơ hội để tôi tiếp xúc thêm với người này”.

Thư ký: “Vâng, tôi sẽ làm như ông chủ dặn!”

Nhà họ Đường.

Ngô Bình đem chuyện ở vịnh Bạch Long kể tóm tắt cho bố con Đường Minh Huy nghe.

Đường Tử Di: “Nếu chỉ dừng thi công vài ngày thì không vấn đề gì. Nhưng em lo lắng phía Đông Doanh sẽ trả thù chúng ta”.

Ngô Bình: “Do vậy nên anh mới báo với Thần Võ Ti, chính là để tránh việc người Đông Doanh chèn ép chúng ta. Hiện tại, chuyện này hoàn toàn do Thần Võ Ti phụ trách, người Đông Doanh sẽ không tập trung vào chúng ta đâu”.

Đường Tử Di gật đầu: “Mong là không sao”.

Ngô Bình ở lại nhà họ Đường, tiếp tục nghiên cứu tiên thuật và các kỹ năng võ thuật trong phiến ngọc.

Đến sáu giờ tối, Diệp Thiên Tông cuối cùng cũng xong việc, ông ấy đến nhà họ Đường tìm Ngô Bình. Người nhà họ Đường đều biết ý tránh đi, Ngô Bình dẫn Diệp Thiên Tông vào phòng khách, đích thân rót trà cho ông ấy.

“Sư huynh, ma trận Bạch Cốt đã khai quật xong rồi đúng không?”, Ngô Bình hỏi.

Diệp Thiên Tông gật đầu: “Đã xử lý sạch sẽ, tượng ma cũng mang đi rồi. Sư đệ, may mà cậu kịp thời thông báo cho anh. Chỉ cần muộn thêm một tiếng thì người Đông Doanh đã đi trước ta một bước. Cậu đã lập công lớn, vài ngày nữa sẽ được lĩnh thưởng”.

Ngô Bình cười đáp: “Còn có phần thưởng sao?”

“Đương nhiên rồi, công lao của cậu là công lao hạng nhất. Tiền thưởng cho công lao hạng nhất của Thần Võ Ti rất lớn, anh sẽ đòi tiền thưởng đầy đủ cho cậu”, Diệp Thiên Tông cười nói.

Ngô Bình chắp tay: “Cảm ơn sư huynh”.

Diệp Thiên Tông rõ ràng rất bận rộn. Ông ấy chỉ nói chuyện với Ngô Bình chưa tới ba mươi phút là đã từ biệt anh để lên trực thăng rời khỏi đó.


Sau đó anh nói tiếp: “Ngày mai cho thi công tiếp đi, chuyện kia đã xử lý xong rồi”.

Đường Tử Di gật đầu: “Được, em lập tức đi sắp xếp”.

Buổi tối Ngô Bình không ăn cơm mà vẫn tập trung nghiên cứu phiến ngọc. Thứ ở trên phiến ngọc này và thứ trước đó anh được truyền thừa như sinh ra để bổ sung cho nhau nên anh muốn nắm được nội dung trên phiến ngọc này càng sớm càng tốt.

Buổi sáng ngày hôm sau, Ngô Bình mới đi ra ngoài, tới chỗ công trường xem xét một lượt.