Chương 550
“Sư đệ, tối nay cậu hẹn Lạc Trường Sinh ra đi, anh muốn gặp”, giọng nói của ông ấy rất nhỏ nên Diệp Huyền ngồi ngay bên cạnh cũng không nghe thấy.
Ngô Bình gật đầu rồi cụng ly với Diệp Thiên Tông, sau đó ngửa cổ uống cạn: “Sư huynh, anh nghỉ ngơi một lát đi, chiều em lại tới”.
Ngô Bình đi ra ngoài rồi gọi ngay cho Dương Kiệt, anh lấy số từ Ngô Mi.
Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối, giọng của Dương Kiệt vang lên: “Anh đồng ý giúp tôi ư?”
Ngô Bình: “10 giờ tối nay, anh hãy đến toà biệt thự ở số một Đông Hồ, tôi sẽ chờ anh ở đó”.
Dương Kiệt nói: “Chỉ có mình anh thôi à?”
“Còn sư huynh của tôi nữa”, Ngô Bình nói: “Anh có thể không đến, nhưng nếu vậy thì đừng bao giờ tìm tôi nữa”.
Dương Kiệt trầm mặc một lát rồi nói: “Được, nhất định tôi sẽ đến đúng giờ”, sau đó, cậu ấy ngắt máy.
Về nhà xong, Ngô Bình phát hiện mẹ mình đang cầm cái điện thoại đến thất thần, đến nỗi không biết anh đã về.
“Mẹ ơi, mẹ nhìn gì thế?”, Ngô Bình ngồi xuống cạnh Trương Lệ rồi hỏi.
Anh liếc nhìn vào màn hình điện thoại của bà rồi ngẩn người, đây là quảng cáo tìn người thân. Trên đó có một cậu bé khoảng ba đến bốn tuổi, thoạt nhìn trông khá giống anh hồi còn nhỏ.
“Ai thế mẹ?”, Ngô Bình hỏi.
Trương Lệ thoáng do dự rồi đáp: “Mẹ thấy bức ảnh này rất giống bố con hồi nhỏ”.
Ngô Bình chấn động, bắt đầu đọc các thông tin bên dưới quảng cáo.
Cậu bé tên là Lý Niệm Tổ, người thành phố Nam Đô, tỉnh Vân Đông. Bức ảnh này chụp lúc ông ấy ba tuổi, có nghĩa là khoảng hơn 40 năm về trước.
Ngô Bình lẩm bẩm: “43 năm trước là ba tuổi rưỡi thì bây giờ 47 tuổi”.
Anh hỏi Trương Lệ: “Mẹ, năm nay bố cũng 47 phải không?”
Trương Lệ gật đầu: “Bố con không nhớ sinh nhật đâu, chỉ áng là chừng ấy tuổi thôi”.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Mẹ, bố là con nuôi của nhà họ Ngô thì khéo cũng có khả năng đấy”.
Trương Lệ thở dài nói: “Có khả năng hay không thì giờ cũng không quan trọng nữa, vì bố con đã mất rồi”.
Hàn Bạch cười nói: “Chú em khách sao thế, có gì cứ nói”.
Ngô Bình: “43 năm trước, Ngô Liên Thắng ở Vân Kinh đã nhận nuôi một đứa trẻ, đó là Ngô Chân Đông – bố của em, em đang muốn biết lai lịch thật sự của bố mình, anh có tra được không?”
Hàn Bạch: “Chắc được, chỉ cần tìm được người bán đưa trẻ ấy là có manh mối ngay. Có điều chắc hơi lâu đấy, khéo người ta còn mất rồi cũng nên”.
Ngô Bình nói: “Cứ thử đi, không tra được cũng không sao. Phải rồi, tôi nhìn thấy một tờ đăng tìm người thân, có lẽ sẽ có ích, anh tra giúp tôi nhé”.