Thần Y Trở Lại

Chương 549






Chương 551

Sau đó anh liền gửi những thông tin liên quan vào hòm thư cho Hàn Bạch để nhờ anh ta điều tra.

Anh vốn định tu luyện một lát, nhưng mới luyện vài phút thì đã nhận được một cuộc gọi, là Trương Bửu Thắng. Cậu ta cười nói: “Tiểu Bình, chiều nay cậu có rảnh không?”

Trương Bửu Thắng sống ở một con phố khác nhà anh, hồi nhỏ hai người thường chơi với nhau. Sau khi anh lên cấp ba thì hai người cũng ít qua lại, nhưng mỗi dịp lễ tết hai người vẫn thường gặp mặt.

“Không bận gì, cậu cứ nói đi”, anh nói.

Trương Bửu Thắng nói: “Tiểu Bình, cậu còn nhớ Trương Bửu Phong không?”

Tất nhiên Ngô Bình không thể nào quên được cái tên Trương Bửu Phong. Hai người cùng sống trên một con phố, đó là tên cầm đầu lũ trẻ hồi xưa ở Trương gia trang. Tên đó hơi ranh mãnh, còn chưa học cấp hai đã đi lăn xả ngoài xã hội, gây ra rất nhiều tai họa.

Bố mẹ hắn thấy hắn ngang ngược tung hoành như vậy thì hạ quyết tâm, sau đó đưa hắn đi lính. Bây giờ hắn đã đi bộ đội được khá lâu rồi.

Nhưng từ khi còn nhỏ Ngô Bình đã bị Trương Bửu Phong bắt nạt rất nhiều. Hai người đánh nhau như cơm bữa, lần nào anh cũng bị đánh. Cũng hết cách, bởi Trương Bửu Phong lớn hơn anh một tuổi, còn đô con, mạnh hơn hẳn anh, anh đánh không lại.

“Tên đó về nhà rồi à?”, anh hỏi.

Trương Bửu Thắng: “Đúng vậy, mới về hôm qua, nghe nói đã xuất ngũ rồi. Hôm nay tôi thấy hắn ở cổng thôn, hắn nói chiều nay mời mọi người uống rượu. Tôi nghĩ cũng chỉ còn mấy người chúng ta ở trong thôn, thế nên mới gọi điện cho cậu hỏi xem cậu có đi không”.

Ngô Bình cũng không muốn gặp cái người từ nhỏ đã có quan hệ không tốt với mình, hơn nữa còn nhiều năm không gặp, anh đang định từ chối thì Trương Bửu Thắng nói: “Tần Nhược Vũ cũng đi đấy”.

Tần Nhược Vũ sao?

Trái tim Ngô Bình giật nảy, Tần Nhược Vũ chính là hoa khôi của Trương gia trang, tuổi cũng tương đương anh. Hồi còn nhỏ anh thân với Tần Nhược Vũ nhất, hai người thường chơi đồ hàng với nhau, thậm chí còn học theo ti vi mà hôn nhau.

Tần Nhược Vũ trong ấn tượng của anh vừa xinh đẹp vừa khéo miệng, ai cũng quý cô, cả thôn ai cũng thích cô. Nhưng hồi học lớp bảy, Tần Nhược Vũ đã theo bố mẹ chuyển đến Hải Thành, từ đó về sau họ không còn liên lạc nữa.

Một tiếng sau, anh thay quần áo rồi cầm mấy chai rượu đến chỗ hẹn.

Nơi hẹn là quán ăn của Mễ Kiến. Anh vừa đến thì Mễ Kiến đã vội vàng đi ra châm cho anh điếu thuốc, cười nói: “Tiểu Bình, họ vừa đến đấy, chú mau vào đi”.

Ngô Bình hỏi: “Anh Mễ, có mấy người đến?”

“Tính cả chú là bảy người. Phải rồi, còn có một người ngoại tỉnh nữa”. Anh ta chỉ vào chiếc Bentley cách đó không xa: “Kia là xe của gã đấy, tôi thấy với cái khí chất đó thì ắt hẳn là cậu ấm ở Hải Thành”.