Nhưng Chu Khiết sợ Mộ Dung Bắc Uyên hiểu lầm, còn nói đỡ thêm cho nàng vài lời, cũng là có lòng.
Mộ Dung Bắc Uyên muốn đẩy Triệu Thanh Nghi đứng dậy, nhưng nàng ta cứ ôm cứng ngắc hắn, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
Hắn có chút ngượng ngập mà lên tiếng: “Chẳng qua chỉ là một cái sinh thần yên bình thường thôi, là bổn vương nói trước với Chu Khiết, bảo ông ấy không cần nhiều lời, không cần truyền đi rộng trong phủ làm gì. Vương phi đừng vì chuyện này mà trách Chu Khiết.”
Triệu Thanh Nghi suýt chút nữa thì tức chết.
Như thế mà nói, chẳng phải Mộ Dung Bắc Uyên biết được nàng ta thân là vương phi lại không biết sinh thần của hắn là ngày nào sao.
Nàng ta có chút bực bội giải thích cho bản thân: “Bởi vì suốt khoảng thời gian này thân thiếp luôn lo lắng cho bệnh tình của vương gia, bận tới nỗi trời đất quay cuồng, mới quên mất sinh thần của vương gia. Thần thiếp chỉ là tức giận quản gia Chu tới chuyện này cũng không biết nhắc nhở thần thiếp một tiếng, thế nên mới nói có mấy câu, ai ngờ công chúa Nhã Lan lại nói nếu thần thiếp không muốn làm vương phi nữa, nàng ấy có thể để người khác làm, dù sao vương gia cũng quên thần thiếp rồi, không thể nhớ tới tình cảm của hai ta nữa, thần thiếp nghe xong mà trái tim như vỡ vụn ra từng mảnh”
Tất cả mọi người có mặt đều biết rõ sự thật....
Cảnh giới cao nhất của trợn mắt chém gió là đây chứ đâu.
Mộ Dung Bắc Uyên nghe những lời này cũng không tin lắm, theo những gì hắn biết về công chúa Nhã Lan, nàng không phải loại người mồm miệng độc địa như vậy mới đúng.
Hắn bối rối lên tiếng: “Bốn vương cho rằng trong chuyện này nhất định có gì đó hiểu lầm rồi.”
“Đám hạ nhân ở đây đều nghe thấy bản thân công chúa Nhã Lan cũng đang có mặt ở đây, không bằng vương gia hỏi nàng ấy xem, có từng nói qua mấy lời này không”.
Mộ Dung Bắc Uyên chỉ đành nhìn về phía Triệu Khương Lan, cố gắng kèo Triệu Thanh Nghị ra. Triệu Khương Lan sẽ không dễ dàng nhận đống oan ức thế đâu.
Thật đúng là, mất đi một Thẩm Hi Nguyệt, lại tới một Triệu Thanh Nghi thích giả vờ đáng thương!