“Vương gia, người không tin thần thiếp sao? Thần thiếp là vì quá để tâm tới người, thế nên mới tự trách bản thân quá sơ suất. Nói là nổi giận với Chu quản gia, không bằng nói thân thiệp đang tự giận chính mình. Hôm nay thần thiếp lỡ lời, đúng là làm mất mặt của quản gia Chu. Nhưng công chúa Nhã Lan cũng dạy dỗ thần thiếp một trận, còn không kiêng kị gì nói ngay trước mặt chúng hạ nhân, lẽ nào công chúa làm như vậy, có gì khác với việc thân thiếp làm trước đó sao? Này không phải là chó chế mèo lắm lông sao?”
Triệu Thanh Nghi nói một tràng những lời nghe có vẻ đoan chính, Triệu Khương Lan tạm thời không biết phải trả lời thế nào.
Sao trước đây nàng không phát hiện ra, cái vị nữ tử yếu ớt nhu nhược này, mồm miệng lại kinh khủng như vậy.
Triệu Khương Lan nhớ tới mấy chiều của Thẩm Hi Nguyệt, quyết định học tập và làm theo tấm gương của người ta luôn.
Ai sợ ai chớ.
Nàng lau lau mũi: “Ta không nghĩ tới vương phi lại có thể xuyên tạc mấy câu đó thành cấp độ như thế này, không cần biết thế nào, đều do ta chọc người không vui, ta nhận lỗi với người là được chứ gì. Còn mong rằng vương gia sẽ không vì mối quan hệ với ta mà không vui với vương phi, dù sao ta cũng chỉ là một người ngoài không quan trọng gì cả, hai người đừng có cãi nhau vì ta đó”
Triệu Khương Lan nói xong, cúi đầu xoay bước nhanh chóng rời đi.
Ai nhìn thấy bóng lưng của nàng, cũng đều cảm thấy nàng đã phải chịu rất nhiều uất ức.
La Kiều Oanh và Mộ Dung Bắc Hải lập tức đuổi theo, Mộ Dung Bắc Tô cũng kéo kéo Mộ Dung Bắc Uyên: “Tứ ca, còn ngơ ngác đấy làm gì nữa, mau chạy theo an ủi công chúa đi chứ”.
Nhưng Triệu Thanh Nghi lại lôi kéo tay áo hẳn mãi không chịu buông: “Vương gia, ta mới là thê tử của chàng mà. Chúng ta có tình cảm nhiều năm, vốn yêu thương chẳng rời, mà người mới gặp công chúa Nhã Lan một thời gian ngắn, lẽ nào trong lòng vương gia, nàng ấy còn quan trọng hơn thần thiếp sao?”
Nói xong, nàng ta ôm mặt khóc một cách đau đớn.
“Thần thiếp biết, gần đây tính tình thân thiếp không tốt, cứ dễ dàng cáu giận mãi. Thực ra đến bản thân thần thiếp cũng không thích bản thân mình nữa rồi, nhưng thân thiếp quả thật chịu không nổi nữa, người không nhớ chút nào những kí ức liên quan đến thần thiếp, lại không cho thần thiếp cơ hội được gần gũi, cứ mỗi lần nghĩ tới, là thần thiếp lại thấy áp lực tăng thêm nhiều lần, rồi một mình rơi nước mắt”
“Lẽ nào để ý tới một người là sai sao, nếu bình thường người bỏ ra một nửa quan tâm của người với công chúa Nhã Lan lên người thân thiếp thôi, thân thiếp sẽ không sụp đổ tới mức này”
Triệu Thanh Nghi nói tới nỗi nghe mà khổ sở, người nào mà không biết chuyện cũng nghe được, có khi cũng rơi nước theo không chừng.
Vốn bản thân Mộ Dung Bắc Uyên cũng không phải người lòng dạ sắt đá gì.
Hắn lại có chút áy náy không thể phủ nhận đối với Triệu Thanh Nghi, thấy nàng ta đau lòng như vậy, nào có nỡ nói nặng lời.
“Được rồi, vương phi, bổn vương không có ý trách tội nàng. Chỉ là công chúa Nhã Lan không phải loại người mà nàng nghĩ, có thể nàng hiểu sai ý nàng ấy nói rồi nên mới mất vui như vậy. Sau này suy nghĩ kĩ trước rồi hãy nói”
Triệu Thanh Nghi thấy giọng nói của hắn trở nên ôn hoà, tự cho rằng cách làm này có hiệu quả.
Nàng ta tranh thủ cơ hội ôm lấy eo của hắn, nũng nịu nói với Mộ Dung Bắc Uyên: “Vương gia nói rất đúng, thân thiếp sẽ sửa đổi. Vậy người có thể đừng ghét thần thiếp không, nếu như bị người bỏ rơi, thân thiếp sẽ sống không bằng chết mất.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn theo hướng Triệu Khương Lan rời đi, trong lòng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
Sau khi bị La Kiều Oanh và Mộ Dung Bắc Hải đuổi kịp, Triệu Khương Lan xua xua tay: “Không có chuyện gì đâu, dáng vẻ đau lòng lúc này là do ta giả vờ thôi, ta thực sự có mắng nàng ta một trận, nàng ta dễ gì mà lấy được hời ở chỗ ta chứ?”
La Kiều Oanh nhịn không được tức giận nói: “Nàng ta đúng là dám nói nha! Cái gì mà lo lắng cho bệnh tình của vương gia tới mức trời đất quay cuồng, nàng ta có biết lúc trước Thần vương bị bệnh thế nào không mà dám ở đó giành công lao. Ta thấy nếu Thần vương mềm lòng, nói không chừng lại tin lời nói khoác của nàng ta ấy”