Mộ Dung Bắc Uyên thở phào nhẹ nhõm khi nghe Triệu Khương Lan khuyên các sứ thần lui đi.
Nếu trong giờ phút quan trọng này, những người này lại còn mang Triệu Khương Lan đi nữa, hắn không biết bản thân còn có thể khống chế được cảm xúc hay không.
Tuy đối với Triệu Khương Lan hắn chỉ là một Vương huynh có cũng được không có cũng được.
Thậm chí cái gì hắn cũng không có.
Nhưng mà, chỉ có bản thân hắn biết, Triệu Khương Lan đối với hắn không giống như vậy.
Hắn không hề hy vọng Triệu Khương Lan sẽ trở thành hoàng hậu của người khác, chỉ nghĩ đến đấy thôi trong lòng đã có nỗi buồn khó tả!
Thậm chí nếu như có thể, hắn hy vọng Triệu Khương Lan có thể vĩnh viễn sống ở một nơi thật gần hắn.
Đương nhiên, đó chỉ là một ước mơ xa xỉ mà thôi.
Thật ra không những là Mộ Dung Bắc Uyên thở phào nhẹ nhõm, mà cả Mộ Dung Bắc Hải và La Kiều Oanh đều cảm thấy vui mừng.
Bọn họ đương nhiên biết rất rõ là Triệu Khương Lan sẽ không nỡ đi.
Nếu như có thể kéo dài thêm một ngày được tiếp xúc nhiều hơn với nàng thì thật là tốt.
Nhưng ba tháng này cái chết của thái hậu đã dẫn đến thời gian hòa hoãn xung đột, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng buồn rầu.
Chỉ có Triệu Thanh Nghi sau khi biết Triệu Khương Lan không đi được, đã nổi giận lôi đình ở Tê Quang các.
Nếu như nữ nhân đó đi thì nàng ta không cần phải lo lắng mà có thể tiếp xúc với Mộ Dung Bắc Uyên.
Nhưng nếu nàng không đi thì vẫn luôn làm cho người khác cảm thấy bất an.
Linh Đan an ủi nàng ta: “Vương phi, người đừng lo lắng, chuyện này sớm muộn gì cũng đến. Nàng ta có thể trốn được một lúc, nhưng không thể trốn cả đời!”
Thái hậu mất không lâu, Tần Nguyên đột nhiên bí mật phái người đến tìm Triệu Khương Lan.
Trước khi Triệu Khương Lan để cho hắn ta đi điều tra về thủy ngưng hương, Tần Nguyên đã lần theo manh mối và phát hiện ra điều bất thường.
Các nhà cung cấp trực tiếp cho các tiệm này đều có sự giống nhau.
Hơn thế nữa, nhà cung cấp còn là một nhà hương liệu nổi tiếng ở Kinh Thành.