Thật ra dọc theo đoạn đường gian nan muôn vàn nguy hiểm này, nhiều lần trở về từ cõi chết, nhưng bây giờ hắn cũng không dám kể rõ với Viên hoàng hậu.
Nếu không, không biết bà sẽ còn làm sao nữa! “Nhi thần cũng không phải chỉ là một đứa trẻ nữa, tất nhiên biết phải làm sao để tự chăm sóc chính mình!
Mộ Dung Bắc Hải dừng lại, sau không kiềm được mà nói tiếp: “Huống chi lần này nhi thần còn đưa Hứa Mạn Nhi theo cùng. Cả đoạn đường đều có nàng ấy chăm sóc, nhi thần chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.”
“Hứa Mạn Nhi?”
Viên hoàng hậu cau mày: “Cái thằng nhóc này, bản cung hình như đã nghe nói qua ở đâu rồi, sao lại quen tai thế này”
Mộ Dung Bắc Hải vừa chuẩn bị mở miệng nói thì Viên hoàng hậu lại ngắt lời: “Bản cung nhớ rồi, Hứa Mạn Nhi đó không phải là biểu tiểu thư của nhà Quang lộc tự khanh sao? Ngày đó, bản cung và Thần vương phi xuất cung, nghe bọn họ ngâm thơ ở ngoài cung, lúc đó Hứa Mạn Nhi giúp vị đại tiểu thư Hứa An Liễu của Hứa gia kia gian lận, nâng nàng ta lên đứng đầu. Triệu Khương Lan hình như còn khá thưởng thức nàng ta, cố ý đưa nàng ta về Thần vương phủ, sao bây giờ nữ tử đó lại ở bên cạnh con?”
“Bởi vì khi ấy Hứa Mạn Nhi đến Thần vương phủ không lâu, Bắc Uyên liền phát hiện hình như giữa nàng ấy và Khương Lan từng có đoạn tình cảm cũ với nhau, cho nên liền hạ lệnh tra rõ, rất nhanh đã phát hiện ra mọi chuyện. Lúc đó Bắc Uyên nổi trận lôi đình, Hứa Mạn Nhi tất nhiên không thể tiếp tục ở lại Thần vương phủ nữa, Khương Lan liền nhờ vả nhi thần đưa Hứa Mạn Nhi đi. Ai ngờ nàng ấy lại muốn ở cạnh nhi thần”
“Cái gì? Tại sao nàng ta đột nhiên lại muốn ở lại cạnh con, thật là kỳ quái”
Mộ Dung Bắc Hải đành phải giải thích: “Mẫu hậu có điều không biết, mấy năm trước nhi thần đã từng tuần tra ở vùng Tân Châu, cũng chính là quê hương của Hứa Mạn Nhi. Lúc đó lại vô tình cứu được mẫu thân của Hứa Mạn Nhi, mặc dù đã trôi qua nhiều năm, nhi thần đã không còn nhớ rõ nhưng Hứa Mạn Nhi vẫn nhớ mãi, khắc sâu vào trong lòng, chưa hề quên đi lần đó nhi thần đã ra tay giúp đỡ. Cho nên nàng ấy thấy nhi thần bất tiện, lập tức muốn ở lại bên cạnh nhi thần, tiện cho việc chăm sóc nhi thần”
Viên hoàng hậu vẫn có điều bận tâm, hỏi: “Nhưng mà, tiểu cô nương này lai lịch không rõ ràng, tuy nói là biểu tiểu thư nhà Hứa đại nhân nhưng mẫu thân nàng ta nhiều năm trước đã bỏ trốn cùng phụ thân của nàng ta, tóm lại là không phải người đứng đắn gì. Hơn nữa sau này phụ thân nàng ta còn có nhân phẩm vô cùng thấp hèn, có phụ mẫu như thế, bản cung không yên tâm nổi với Hứa Mạn Nhi này
Mộ Dung Bắc Hải vội nói: “Đó là do mẫu hậu không hiểu rõ, nếu như người tiếp xúc nhiều hơn với Mạn Nhi, nhất định người sẽ thích nàng ấy! Hứa Mạn Nhi là một người rất hiền lành, phụ mẫu của nàng ấy là người thế nào nhi thần không rõ, nhưng nhi thần có thể kết luận tâm tính Hứa Mạn Nhi thiện lương, mong mẫu hậu đừng có thành kiến với nàng ấy”
Nếu như nói Mộ Dung Bắc Hải thay mặt nói chuyện cho một nữ tử nào đó thì có thể nói là chuyện cực kỳ khó.
Càng đừng nói giống như bây giờ, hắn rõ ràng đang âm thầm bảo vệ Hứa Mạn Nhi.
Viên hoàng hậu thấy thế thì cảm thấy kinh hoảng không ít.
“Bắc Hải à, con, sao con lại thổi phồng Hứa Mạn Nhi này đến tận trời thế này, chẳng lẽ con và nàng ta? Mộ Dung Bắc Hải hằng giọng, nói: “Mẫu hậu đoán không sai, trên đoạn đường này nhị thần và Hứa Mạn Nhi đã sớm chiều làm bạn bên nhau, tình cảm dành cho nàng ấy cũng dần tích lũy. Bây giờ đã không thể rời xa nàng ấy… hi vọng mẫu hậu có thể tác thành, nhi thần đã hứa hẹn sẽ nạp Hứa Mạn Nhi làm Trắc phi của nhi thần”
“Cái gì! Con lại xem nữ tử này thành Trắc phi của mình? Bản cung không nghe lầm đấy chứ, mãi đến tận bây giờ, bản cung có muốn để con thú thể nạp thiếp con vẫn từ chối đủ kiểu, xưa nay không hề cảm thấy hứng thú, hiện giờ lại lần đầu tiên chủ động nhắc đến vấn đề này với bản cung. Nữ tử này có ma lực gì mà lại khiến con thần hồn điên đảo như thế?”