“Nhưng mà với thân phận Hứa Mạn Nhi thật sự không thể. Nếu là biểu muội kia của nàng ta, một tiểu thư đứng đắn của Hứa gia làm Trắc phi cho con thì thôi đi. Sao con hết lần này đến lần khác lại nhắm trúng nàng ta chứ.”
“Mẫu hậu, hai người bên nhau thì cần gì phải quan tâm thân phận đối phương ra sao, nhi thần khó gặp được người cả đời muốn ở bên, chẳng lẽ người lại không nguyện ý thành toàn sao?”
Viên hoàng hậu lại do dự.
Mãi cho đến nay bà vẫn luôn lo lắng Mộ Dung Bắc Hải không muốn nạp thể, sau đó lại phát hiện người mà hắn thích lại là Triệu Khương Lan.
Bây giờ cuối cùng cũng nguyện ý buông bỏ tình cảm với Triệu Khương Lan, chủ động nạp một người khác, đây đương nhiên là chuyện vô cùng tốt. Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại là nàng ta? “Nhưng mà, lúc trước nàng ta còn vào Thần vương phủ, suýt chút trở thành nữ nhân của Bắc Uyên. Nếu như chuyện thế này truyền ra ngoài, người ngoài nhất định sẽ nghĩ nhiều, vô cớ lại phá hỏng thanh danh của con.”
“Nàng ấy vào ở trong Thần vương phủ chẳng qua chỉ có mấy ngày, không hề xảy ra chuyện gì với Bắc Uyên cả. Thậm chí người biết chuyện cũng chỉ có vài người, mẫu hậu không cần phải lo lắng.
Viên hoàng hậu vẫn khéo léo phê bình: “Triệu Khương Lan kia cũng thật là, sao cứ mỗi lần nàng ta gặp phiền phức là lại tìm đến con, người nào cũng đẩy sang chỗ con để ở nhờ!”
Theo lễ giáo, vào ngày thành thân, Hứa Mạn Nhi phải đi ra từ Hứa gia.
Điều đó cũng có nghĩa là Hứa Mạn Nhi phải nhanh chóng chuyển lại về Hứa gia.
“Như vậy đi, đến gần ngày con và nàng ấy sẽ về Hứa gia một chuyến, nói rõ chuyện này với Hứa phu nhân, có lẽ Hứa gia cũng không phản đối đầu”
Không ngờ Mộ Dung Bắc Hải còn muốn đích thân về
Hứa gia cùng nàng ta. Như trước đây, làm gì có nữ nhân nào có được vinh hạnh này?
Xem ra trong lòng Mộ Dung Bắc Hải, địa vị của Hứa Mạn Nhi cũng không tầm thường.