Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1403




Mấy vị hoàng tử trước đây đều làm như vậy.

Chưa từng có ai từng xảy ra sai sót vậy nên lúc đầu Viên Hoàng hậu cũng không quá để tâm đến chuyện này mà chỉ muốn ở lại chùa Nam Chiếu một đêm.

Nếu là gia đình thường dân lão bách tính bình thường, lư hương phần lớn cúng tại từ đường trong nhà.

Nếu là hoàng gia, lư hương sẽ được đặt trong thiền viện của chùa Nam Chiếu, có người trông coi.

Đợi hai tấm giấy đỏ được để xong, Viên Hoàng hậu trở lại tẩm viện nghỉ ngơi.

Trong thiền viện cúng lư hương có mấy thị vệ thay phiên nhau canh gác, tuyệt đối không xảy ra sai sót gì.

Nhưng không ai có thể ngờ được, sang ngày hôm sau khi Viên Hoàng hậu vừa thức dậy, cung nữ bên cạnh vội vàng chạy tới bẩm báo.

“Hoàng hậu nương nương, không xong rồi! Thiền viện xảy ra chuyện rồi!”

“Xảy ra chuyện? Có chuyện gì vậy?”

“Không hiểu vì sao đêm qua tự nhiên thiền viện bị cháy, tất cả đồ gỗ bên trong đều bị cháy sạch, lư hương bị rơi trên đất, thậm chí còn xuất hiện vết nứt. Hiện tại các vị sư phụ bên trong chùa đang cố gắng dập lửa. Vừa nãy nô tì hình như còn nghe thấy mấy vị sư phụ nói nhỏ, đây có vẻ như không phải là một điểm tốt thậm chí còn hơi xui xẻo.”

Khuôn mặt Viên Hoàng hậu biến sắc. Viên hoàng hậu vội vàng ngồi dậy rồi đi ra ngoài.

Quả nhiên nhìn thấy thiền viện lúc trước còn gọn gàng sạch sẽ nay lại bị bao trùm trong ngọn lửa.

Mấy tên thị vệ nhìn thấy Hoàng hậu lập tức quỳ xuống thỉnh tội.

“Nương nương, chúng thuộc hạ thất trách, để thiền viện bị cháy, tôi thật đáng muốn chết!”

“Tại sao lại như vậy? Không lẽ có người nào cố ý muốn xông vào nhưng các ngươi lại không phát hiện ra?”

Thị vệ vội vàng lắc đầu: “Hồi nương nương, chúng thuộc hạ luôn canh chừng bên ngoài, không có ai bí mật lẻn vào thiền viện. Vụ cháy này vô cùng kỳ lạ, chúng thuộc hạ cũng không rõ vì sao lại xảy ra cháy, trong lòng vô cùng hoài nghi và kinh ngạc.

Nghe bọn chúng nói vậy, Viên Hoàng hậu mở to hai mắt

Bà ngẩn người nhìn tất cả mọi thứ trước mặt, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ ông trời đang ngầm nói Mộ Dung Bắc Hải và Hứa Mạn Nhi không hợp nhau nên mới tự nhiên gây ra vụ cháy để ngăn cản hai đứa đến với nhau sao?

Lúc đầu Viên Hoàng hậu đã không hài lòng lắm với Hứa Mạn Nhi, hiện giờ nhìn thấy kết quả này, trong lòng càng cảm thấy bất an.

Bà mím chặt môi: “Các ngươi mau giúp các sư phụ trong chùa dập lửa. Chuyện này không được lan truyền ra ngoài, bản cung sẽ có tính toán khác.”

Đợi đến khi từ chùa Nam Chiếu trở về, Viên Hoàng hậu sẽ gọi Mộ Dung Bắc Hải tới Tê Ngô điện.

Mộ Dung Bắc Hải vừa tới trong cung đã thấy Viên

Hoàng hậu đang cau mày, khuôn mặt không vui. Hắn hơi ngạc nhiên: “Mẫu hậu sao vậy? Hình như người có chuyện phiền lòng.”

Viên Hoàng hậu nhìn hắn rồi trầm giọng nói: “Có một chuyện này, bản cung nhất định phải nói cho con biết. Bản cung đã đem sinh thần bát tự của con và Hứa Mạn Nhi tới chùa Nam Chiếu nạp cát nhưng không ngờ thiền viện đặt lư hương lại cháy. Nhưng thị vệ gác cửa bên ngoài lại nói không hề thấy ai lẻn vào trong. Trận cháy này tới rất kỳ lạ, bây giờ trong lòng bản cung luôn cảm thấy có gì không đúng lắm. Bắc Hải, con nhất định muốn Hứa Mạn Nhi làm Trắc phi của con sao? Bản cung luôn cảm thấy thấy thấp thỏm không yên, liệu đây có phải là ám thị mà ông trời gửi đến cho chúng ta không, rằng thực ra hai đứa không hề hợp nhau.”

Mộ Dung Bắc Hải nghe thấy như vậy lập tức lắc đầu.

“Mẫu hậu, sao người lại có suy nghĩ như vậy?”

“Hiện giờ đang là mùa đông, thời tiết vốn dĩ đã hạnh khô, nhi thần đã từng nhìn thấy thiền viện đó, bên trong đều là những đồ được làm bằng gỗ. Nếu không cẩn thận, có một cơn gió thổi vào đài nến thì rất có khả năng sẽ xảy ra cháy. Đây chỉ là một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, sao lại có thể liên quan tới chuyện bát tự của nhi thần và Hứa Mạn Nhi không hợp nhau được?”