“Lúc trước bát tự của Lão lục và La Kiều Oanh cũng được gửi tới thiền viện mà sao không có chuyện gì? Đến lượt của con lại có chuyện xảy ra, bản cung làm sao có thể yên tâm được. Con phải biết là từ trước tới giờ bản cung vẫn không yên tâm về Hứa Mạn Nhi. Nhưng vì lúc trước con cố chấp muốn lấy nó nên bản cung mới không đành làm trái tâm ý mới thành toàn cho con. Nhưng hiện giờ rõ ràng là ý trời, mẫu hậu khuyên con phải suy nghĩ thật kỹ, đây không phải là chuyện đùa.”
Mộ Dung Bắc Hải trầm mặt xuống, nét mặt lộ ra vẻ không vui.
“Nhi thần đương nhiên hiểu rõ mẫu hậu quan tâm nhi thần. Nhưng chuyện này trong lòng nhi thần đã quyết, nhi thần sẽ không thay đổi. Đừng nói là một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, cho dù trời có sập xuống, nhi thần cũng muốn lấy Hứa Mạn Nhi. Ngoại trừ nàng ấy ra, nhi thần không muốn lấy ai nữa, xin mẫu hậu đừng làm khó nhi thần.”
“Đứa trẻ này, sao con tự nhiên lại trở nên cố chấp như vậy? Ta thật sự không hiểu Hứa Mạn Nhi kia đã cho con uống thứ bùa mê thuốc lũ gì rồi?”
“Mẫu hậu, nếu thật sự người muốn tốt cho con thì về sau đừng nói những lời như vậy nữa.”
Thấy Mộ Dung Bắc Hải thật sự có vẻ giận dữ, Viên Hoàng hậu cũng không muốn khuyên nhiều nữa.
Bà chỉ buồn bực nói: “Nếu con đã kiên quyết đó là một chuyện ngoài ý muốn thì bản cung cũng không thể nói gì được. Cùng lắm mọi chuyện giống như ý nguyện của con, Hứa Mạn Nhi vẫn được vào Sơn Vương phủ. Nhưng con phải hứa với ta về sau nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, nếu con có xảy ra chuyện gì, bản cung nhất định không tha cho nó.
“Xin mẫu hậu yên tâm, Hứa Mạn Nhi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nhi thần”
“Mong là như vậy”
Mặc dù Viên Hoàng hậu đã bảo giấu chuyện ở chùa
Nam Chiếu đi, nhưng Hứa phu nhân, người luôn quan tâm tới chuyện này vẫn đi hỏi thăm tin tức.
Nghe nói được chuyện thiền viện bất ngờ bốc cháy, sinh thần bát tự của Hứa Mạn Nhi và Mộ Dung Bắc Hải đều bị thiêu cháy, bà ta không khỏi kinh ngạc.
Bà ta không khỏi nghĩ tới bà lão mù mình đã gặp ngày hôm đó. Người kia đúng thật là thần tiên!
Bà ta nói có cách để thay đổi chuyện này, không ngờ lại thật sự có chuyện xảy ra.
Trong lòng Hứa phu nhân vô cùng mong chờ sẽ có người trong cung tới hủy hôn.
Nhưng chờ dài mà vẫn không thấy có tin tức gì.
Thậm chí bà ta còn hỏi dò nữ quan trong cung để biết bát tự của Mộ Dung Bắc Hải và Hứa Mạn Nhi có hợp hay không.
Nhưng đối phương chỉ mỉm cười, nói tất cả mọi chuyện đều tốt.
Điều này khiến Hứa phu nhân càng thêm tức giận.
Làm gì có chuyện tất cả mọi thứ đều tốt, rõ ràng bà ta đã xác minh, tối hôm đó thiền viện thật sự bị cháy, đến lư hương kia cũng bị lửa thiêu hỏng.
Cũng không hiểu Viên Hoàng hậu suy nghĩ thế nào. Đã xảy ra một chuyện lớn như vậy rồi mà vẫn không quan tâm.
Lại vẫn để cho Hứa Mạn Nhi được gả vào Sơn Vương phủ như bình thường, chẳng lẽ Hoàng hậu không để ý chút nào sao?
Hứa phu nhân không kìm được lại cho người lén mời bà lão mắt mù kia tới Hứa gia.
Vừa nhìn thấy bà lão mắt mù kia, Hứa phu nhân đã khen bà ta lên tận mây xanh.
“Đại sư đúng là liệu chuyện như thần, bản lĩnh thông thiên. Theo như ta biết, bát tự hôm đó của hai người đó thật sự không hợp, bên trong chùa còn xảy ra cháy lớn. Có điều ta không hiểu vì sao bên trong cung vẫn không có động tĩnh gì, để mọi chuyện tiếp tục triển khai.
Bà lão kia lắc đầu cười: “Chuyện này có gì mà không thể hiểu được, chỉ có thể khẳng định Sơn Vương điện hạ tình cảm sâu nặng với biểu tiểu thư, cho dù có xuất hiện điềm không lành nhưng vẫn không hề để ý, một lòng muốn cưới Hứa cô nương về phủ. Từ trước đến giờ Viên Hoàng hậu vẫn luôn dung túng cho Sơn Vương Điện hạ nên đương nhiên không thể không quan tâm đến mong muốn của Điện hạ. Nếu Điện hạ kiên quyết, Hoàng hậu nương nương cũng không thể làm được gì ngài ấy”