Ở bên kia, Mộ Dung Bắc Hải cũng chuẩn bị xuất phát từ Vương phủ.
Nghĩ đến chân của Mộ Dung Bắc Hải nên ban đầu quản gia định sắp xếp một chiếc xe ngựa.
Nhưng Mộ Dung Bắc Hải muốn tự mình cưỡi ngựa, tân lang đều hay cưỡi ngựa, đi ở phía trước, nhận những lời chúc phúc của bách tính đứng hai bên vậy nên nếu hẳn ngồi trong xe ngựa, sẽ thiếu mất đi một phần không khí, cũng không phù hợp với tập tục lắm.
“Cưỡi ngựa trảng đi”
Mộ Dung Bắc Hải suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định.
“Bây giờ chân của bản vương nếu dùng gậy chống thì vẫn đi lại được bình thường. Chỉ có điều là hơi chậm một chút, có thể nhìn ra là hơi tập tênh nhưng cũng vẫn được”
Quản gia hơi bất ngờ: “Điện hạ, ngài không để ý sao?”
Mộ Dung Bắc Hải lắc đầu: “Bình thường đúng là bản vương không thích lộ mặt ở bên ngoài. Nhưng hôm nay không giống như vậy, hôm nay cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng. Ta cũng mong ta và Hứa Mạn Nhi đến với nhau cũng sẽ nhận được sự chúc phúc của bách tính.
Ta muốn nghe được những âm thanh đó, giống như tất cả những người khác vậy. Không sao đâu, ta có thể cưỡi được bạch mã, cùng lắm là đi chậm hơn một chút thôi”
Lão quản gia nghe Mộ Dung Bắc Hải nói xong tự nhiên rơi nước mắt Ông biết lúc trước Mộ Dung Bắc Hải đối xử với Lâm Uyển Nhi thế nào, đừng nói là đón người, đến cả nhìn Mộ Dung Bắc Hải cũng không thèm nhìn lấy một cái.
‘Vậy mà không ngờ, bây giờ đổi thành một người khác, Mộ Dung Bắc Hải có thể làm được đến mức như vậy.
Thế mới thấy nhân duyên trong thiên hạ đúng là không thể nói rõ được.
Mộ Dung Bắc Hải mặc lên người hỉ phục tường vân dưới sự giúp đỡ của đám tùy tùng, hắn cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới ngồi được lên ngựa.
Nhưng dáng người Mộ Dung Bắc Hải thẳng tắp, hắn nhanh chóng có thể ngồi vững.
Đến giờ hỷ, tiếng pháo nổ rộn ràng, hẳn cưỡi ngựa ra phố, đãng sau còn có hàng dài đoàn người nghênh thân.
Trong số bách tính, rất nhiều người đều nghĩ làm sao có thể có cơ hội nhìn thấy dung mạo của Mộ Dung Bắc Hải.
Trước đây lúc hẳn còn làm thái tử đã từng nhiều lần đón tiếp và tiên các vị sứ thần.
Mấy năm trước, cũng có không ít người có vinh hạnh nhìn thấy phong thái của hẳn.
Bây giờ, thêm việc Sơn Vương Điện hạ vừa khống chế được Lạc Quận vương.
Hắn đã lập một công lớn cho triều đình vì đã giải quyết được một mối họa lớn.
Rất nhiều người vô cùng cảm kích, chạy hết ra đường, muốn tận mắt nhìn thấy diện mạo thật của Sơn Vương Điện hạ.
Lúc trước mọi người nghe nói Sơn Vương Điện hạ bị tật ở chân nên mới không thể tiếp tục làm Thái tử nữa Rất nhiều người suýt xoa trong lòng, cảm thấy đáng tiếc thay cho tương lai của Thịnh Khang.
Hiện giờ lại nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải ngồi trên ngựa, hơn nữa đứng ở hai bên nhìn lại, trông hẳn không khác gì với người bình thường, rõ ràng là đã khỏi nhiều rồi.
Bách tính thấy vậy đều vô cùng vui mừng, có người không kịp được còn lên tiếng hỏi: “Sơn Vương Điện hạ, chân bị tật của ngài đã khỏi hẳn rồi sao?”
Hôm nay Mộ Dung Bắc Hải vô cùng vui vẻ, hẳn cũng có thể cảm nhận được sự yêu mến, tôn kính mà bách tính dành cho hẳn.
Hắn kiên nhẫn trả lời: “Đa tạ sự quan tâm, bản vương vẫn đang hồi phục, tương lai có hy vọng hồi phục lại được như lúc đầu”
Nghe hẳn nói vậy, những người đứng ven đường đều vô cùng mừng rỡ.