Một người khác lại hét lớn: “Sơn Vương Điện hạ, mọi người đều hy vọng ngài mau chóng khỏe lại. Năm đó ngài làm thái tử, tinh thần vô cùng đồi dào, phấn chấn, Thịnh Khanh vẫn cần những người tài trí song toàn lại danh chính ngôn thuận như ngài lên làm quân vương”
Mộ Dung Bắc Hải hơi bất ngờ, hắn không ngờ đối phương lại nói thẳng như vậy.
Những người khác cũng nghe thấy, cảm giác không có gì không ổn nên cũng hùa vào nói theo.
“Đúng vậy, đúng vậy, mọi người đều hy vọng ngài tiếp tục làm Thái tử Điện hạ của chúng tôi, có được người như ngài bảo vệ quốc gia, tương lai càng có hy vọng thịnh vượng và phát triển”
Mộ Dung Bắc Hải vô cùng cảm động nhưng vì thân phận không tiện nên không tiếp tục trả lời nữa.
Hắn chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Hôm nay là ngày đại hôn của bản vương, cảm tạ sự chúc phúc của chư vị. Đoàn người đẳng sau sẽ phát một chút kẹo hỷ vào bánh, mong mọi người sẽ thích”
Nhưng bọn họ lại không chú ý tới trên một vị trí đẹp ở ngôi lầu bên cạnh con phố, có mấy người đang ngồi ở đó. Chiếc cửa sổ ở chỗ đó được mở rộng, âm thanh của bách tính truyền hết lên lầu.
Chỉ cần tai ai thính một chút thì đều có thể nghe thấy đám đông đang bàn tán chuyện gì.
Trữ Quốc công đập cái chén xuống rồi lạnh lùng nhìn về Mộ Dung Bắc Quý.
“Con có nghe thấy không? Danh tiếng của Mộ Dung Bắc Hải trong bách tính vẫn rất cao, uy nghiêm hơn Thái tử điện hạ hiện giờ là con rất nhiều”
Sắc mặt của Mộ Dung Bắc Quý vô cùng khó coi nhưng không nói ra được lời nào để phản bác.
“Lúc trước ta đã nói với con rồi, đừng vì cái nhỏ mà mất cái lớn.
Con xem mấy ngày hôm nay, chỉ vì một nữ nhân là Triệu An Linh mà khiến bản thân mình người không ra người mà không ra ma. Còn Mộ Dung Bắc Hải lại đang hồi phục, một khi hắn ta đi lại được như cũ, hay không gặp cản trở gì lắm thì con nghĩ xem, Hoàng thượng sẽ lựa chọn thế nào? Giữa con và nó chẳng lẽ con lại có khả năng thẳng cao hơn sao?”
Mộ Dung Bắc Quý nghe thấy lời này, khuôn mặt trở nên tối tắm.
Hắn vội vàng nhìn về phía Trữ Quốc công: “Ngoại công, vậy con nên làm thế nào?”
“Đương nhiên là con phải phấn chấn lên, đừng để người khác nắm được thóp! Chuyện Mộ Dung Bắc Hải được yêu quý như vậy liên quan rất nhiều đến chuyện hẳn đã khống chế được Lạc Quận vương. Có thể thấy chỉ cần lập được công, danh tiếng của con trong bách tính sẽ được nâng cao. Theo những gì ta biết, khu vực Tây Nam hiện giờ đang có thiên tai, về sau con phải nỗ lực, chủ động đề nghị muốn đi cứu trợ thiên tai, hỏi thăm bách tính, ít nhiều có thể giúp con tạo được một danh tiếng tốt”
Mộ Dung Bắc Quý gật đầu liên tục, nhưng tự nhiên Trữ Quốc công lại nói sang chuyện khác.
“Còn về những mối uy hiếp khác, ngoại công sẽ loại bỏ giúp con.
Trong tình thế quan trọng trước mắt, trừ thân phận của Mộ Dung Bắc Hải đặc biệt ra, những hoàng tử khác đều không có khả năng thay thế con?
Mộ Dung Bắc Quý nhướn mày: “Vậy ngoại công định đối phó với Tam ca sao? Đây không phải chuyện dễ dàng, kể từ sau khi huynh ấy mắc bệnh lạ, phụ hoàng và mẫu hậu đều vô cùng quan tâm đến sự an nguy của huynh ấy. Nếu như ở bên ngoài thì thôi, nhưng nếu ở trong kinh thành, không có ai có thể động tới Sơn Vương phủ. Hạ nhân bên trong phủ của huynh ấy ra vào đều rất nghiêm ngặt, thân phận của mỗi người đều được kiểm tra, lựa chọn kỹ càng. Việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày cũng vô cùng kỹ lưỡng, hoàn toàn không có cơ hội để ra tay!”
“Ai nói cho con biết là không có cơ hội để ra tay?”
Trữ Quốc công nhìn xuống dưới, rồi đưa tay ra chỉ.
“Con xem, cơ hội không phải tới rồi sao?”
“Ngoại công, không lẽ người định thông qua Trắc phi của huynh ấy”
“Trắc phi này không phải là người bình thường, Mộ Dung Bắc Hải vô cùng coi trọng nàng ta, hơn hẳn bất cứ nữ tử nào khác. Vậy nên hắn nhất định sẽ không dè chừng và phòng bị nàng ta. Càng một người thân cận như vậy thì càng có cơ hội ra tay”