Nếu đã như vậy, hắn cũng không ngại thay Hứa Mạn Nhi dọn dẹp sạch sẽ những trở ngại này, để trong tương lai Hứa Mạn Nhi không bị mấy người này liên luỵ.
Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: “Vậy thì tốt, vậy Hửa đại nhân có thể viết một bức thư đoạn tuyệt không, viết rõ ra nhà họ Hứa các người với Hứa Mạn Nhi, từ giờ về sau không có bất cứ quan hệ gì nữa, trên đường gặp mặt xem như xa lạ, nếu như nàng ta bị bổn vương trách phạt, sử dụng trọng hình, thậm chí ban chết, thì chuyện này cũng không liên quan đến nhà họ Hứa các người. Hứa Mạnh Niên nghe xong lời này, nào có lí do gì mà không đồng ý chứ.
Ông ta lập tức cho người đem giấy và bút lên, soạt soạt mấy nét bèn cắt đứt mối quan hệ giữa nhà họ Hứa với Hứa Mạn Nhi.
Để Mộ Dung Bắc Hải tin, ông ta còn bảo người đem chu sa lên, đóng dấu lên phía trên, lúc này mới cẩn thận nhẹ nhàng giao nó lại cho Mộ Dung Bắc Hải.!
“Điện hạ, hạ quan đã làm theo những gì người nói rồi, ý của việc này có phải là, dù Hứa Mạn Nhi có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến nhà họ Hứa chúng thần nữa.
Mộ Dung Bắc Hải cất vật đó đi: “Tốt lắm, không tồi. Lúc này Hứa Mạnh Niên và Hứa phu nhân đang định thở phào một tiếng, thì lại nghe thấy tiếng Mộ Dung Bắc Hải nói.
“Có điều hôm nay bổn vương tới đây, lại là vì một chuyện khác. Nghe nói, Hứa Mạn Nhi có một nha hoàn đi cùng lúc gả đi, tên là Tử Trúc, là nha hoàn do Hứa phu nhân sắp xếp sao?”
Trái tim Hứa phu nhân chệch một nhịp, gượng cười nói: “Tử Trúc à, là vì theo thông lệ, một nha hoàn đi cùng lúc gả không đủ lắm, chúng thần sợ Hứa Mạn Nhi gả đi sẽ bị mất mặt, nên mới cho thêm một người nữa.”
“Hôm qua, bổn vương xem chút nữa bị hại, mẫu hậu bèn đưa Hứa Mạn Nhi và hai nha hoàn đó đi thẩm vấn, mà Tử Trúc này lại khai ra hết rồi. Nàng ta lại nói thứ nàng ta có được là do nhà họ Hứa đưa cho nàng ta, không liên quan gì tới Hứa Mạn Nhi, các người định giải thích thể nào đây?”
Hứa Mạnh Niên bị hắn nói vòng vòng một chút cả người cũng ngốc ra rồi.
“Điện hạ, không phải ban nãy ngài vừa nói, Hứa Mạn Nhi một hỏi ba không biết. Cho nên ngài mới nghi ngờ chuyện này là do Hứa Mạn Nhi làm ra hay sao? Tại sao bây giờ lại nói là không có liên quan với Hứa Mạn Nhi, rồi lại kéo lên người chúng hạ quan rồi.”
Mộ Dung Bắc Hải cười lạnh một tiếng.
“Hứa đại nhân sẽ không thật sự cho rằng, bổn vương sẽ nghi ngờ Hứa Mạn Nhi chứ. Nàng ấy là tim là gan là bảo bối trong lòng của bổn vương, đừng nói chỉ là có người lén lút hạ độc, cho dù là nàng ấy lấy đạo kề lên cổ, bổn vương cũng sẽ không trách nàng ấy nửa câu ”
Hứa Mạnh Niên vừa nghe thấy lời này đã cảm thấy chuyện sắp tới không ổn.
Lẽ nào ban nãy, là Mộ Dung Bắc Hải đang thăm dò ông ta sao?
Hay là nói, cố ý muốn ông ta viết ra một lá thư cắt đứt, thừa dịp lúc này hoàn toàn cắt đứt quan hệ giữa nhà họ Hứa và Hứa Mạn Nhi sao?
Hứa phu nhân cũng thay đổi vẻ mặt, nhận ra được mọi chuyện không đúng.
Bà ta căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt: “Vậy ý của điện hạ là?”
“Hứa phu nhân, Tử Trúc đã nhận tội rồi, nói tất cả mọi chuyện đều là do người sai bảo. Chuyện đã đến nước này, người còn không chịu nhận sao?”
“Điện hạ, đây chắc chắn là vu oan! Thần phụ làm sao dám hại người chứ? Nghe nói Tử Trúc kia đã tự tử, nói không chừng nàng ta là bị người khác phải tới, cố ý hãm hại cho ta. Điện hạ cũng biết, ta vẫn luôn không thân thiết với Hứa Mạn Nhi, người làm sao khẳng định, chuyện này không phải là do Hứa Mạn Nhi cố tình đổ tội cho ta chứ? Tuy rằng điện hạ người yêu thích nàng ấy, nhưng mà thân là Vương gia, cũng không thể đổ oan cho thần tử chứ!”