Hứa Mạnh Niên cũng nói theo: “Điện hạ, nếu như Tử Trúc đã chết, chẳng phải là chẳng có chứng cớ gì khác sao, chỉ dựa vào một lời giải thích của nàng ấy, làm sao có thể cho là thật được chứ? Hơn nữa, chúng hạ quan làm sao biết được trước khi chết Tử Trúc đã nói những gì.” Vào lúc này Hứa Mạnh Niên lại càng đề cao cảnh giác. Ban nãy, Mộ Dung Bắc Hải đã gạt ông ta một lần, lừa ông ta ký vào thư cắt đứt.
Nói không chừng lúc này cũng là đang cố ý, bày một cái bẫy ra cho bọn họ, để cho Hứa phu nhân trong lúc hoang mang lo sợ tự mình nhận tội.
Theo như Hứa Mạnh Niên thấy, nếu Tử Trúc đã tự tử, ngược lại dường như là muốn che giấu chuyện gì đó.
Ông ta cũng không chắc chắn Hứa phu nhận đã lén lút làm chuyện gì, nhưng hôm qua cũng đã có chút nghi ngờ, Hứa phu nhân rất có thể đã động chút tay chân gì đó.!
Nếu như thật sự có liên quan đến Hứa phu nhân, Tử
Trúc rất có thể là vì sợ liên lụy tới bà ta nên nàng ta mới tự tử.
Người nhà của nàng ta đều ở nhà họ Hứa, nàng ta cũng không thể không suy nghĩ cho an toàn của bọn họ. Mộ Dung Bắc Hải thấy Hứa Mạnh Niên không có bị lừa, cũng không nóng nảy, chỉ khẽ mỉm cười.
“Nghe nói người nhà của Tử Trúc đều ở trong nhà họ Hứa à, gọi bọn họ đến đây, bổn vương có lời muốn hỏi.” Trong lòng Hứa phu nhân càng thêm lo sợ không yên, rồi lại không dám làm trái ý của Mộ Dung Bắc Hải, vẫn cho gọi phụ mẫu và huynh trưởng của Tử Trúc đến đây.
Sau khi bọn họ nghe Mộ Dung Bắc Hải nói Tử Trúc đã sợ tội tự tử, đều sợ đến nằm rạp xuống đất, run lẩy bẩy.
“Điện hạ, chúng tiểu nhân thật không biết chút xíu nào cả! Chuyện này không có liên quan với chúng tiểu nhân, nhất định là đã có hiểu lầm gì đó!”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Hải lại càng lạnh lùng: “Hiểu lầm? Con gái các ngươi lòng mang ý xấu, muốn hại bồn vương, hơn nữa độc kia còn được tìm thấy ở trên người nàng ta, đây mà còn nói là hiểu lầm à?”
“Các ngươi không cần phải cãi lại, cho dù là thế nào, thân là người nhà của nàng ta, các người đều phải trả một cái giả thật lớn. Người đầu, kéo bọn họ ra ngoài, đánh chết ngay tại chỗ!”
Mẫu thân của Tử Trúc vừa nghe thấy lời này đã sợ đến nằm xụi lơ trên mặt đất, suýt nữa là ngất xỉu. Huynh trưởng của nàng ta sợ đến khóc, ra sức cầu xin.
Trong một lúc, tiếng gào khóc không ngừng vang lên, nhưng Mộ Dung Bắc Hải lại dường như không có chút mềm lòng.
Hắn chỉ lạnh lùng nói: “Dù sao thì nhà họ Hứa cũng không nhận chuyện này có liên quan đến bọn họ, bổn vương cũng chỉ có thể cho rằng, chủ mưu của chuyện chỉ có một mình Tử Trúc. Mà các người thân là người nhà của nàng ta, đương nhiên là đồng bọn. Trừ khi các ngươi có thể chứng minh, chuyện này không phải là do ý của Tử Trúc muốn hại bổn vương, mà là có bí mật khác, bổn vương nói không chừng sẽ suy xét mà tha cho các ngươi.”
Mẫu thân của Tử Trúc vừa nghe thấy lời này đã vội vàng lớn tiếng hô lên.
“Là Hứa phu nhân, đều là Hứa phu nhân xúi giục!”
“Con gái của tiểu nhân trở thành nha hoàn hồi môn của trắc phi, đã từng bị Hứa phu nhân âm thầm dặn dò, phải tìm cơ hội chia rẽ quan hệ của ngài và trắc phi. Hứa phu nhân luôn không mong muốn ngài và trắc phi tốt đẹp, ước gì ngài có thể sớm ngày chán ghét trắc phi. Vì thế nên, bà ta bèn âm thầm tìm tới một bà già mắt mù, nói bà ta là cái gì mà cao nhân lánh đời, có thể có cách để cho ngài chán ghét trắc phi. Lúc trước khi ngài và trắc phi đưa ngày sinh tháng đẻ đến chùa Nam Chiếu, chính là bà già mắt mù đã động tay động chân, nên mới có thể đột nhiên xảy ra vụ cháy.”
Mộ Dung Bắc Hải hơi thay đổi nét mặt, không ngờ tới vụ cháy lần trước cũng là do có người cố tình làm ra, hắn cũng thực xem thường thủ đoạn của Hứa phu nhân.
Hứa phu nhân nghe xong những lời này, bấy giờ mới hồ lên.
“Câm miệng, ngươi cái thứ mù mắt, lại dám vu oan cho ta như thế! Uổng cho ta đối xử thật lòng thật dạ với các ngươi, lại nhận được bảo đáp như vậy? Nhanh! Bịt miệng bà ta lại!”
Mộ Dung Bắc Hải quát lớn nói: “Bổn vương xem xem ai dám bắt bà ta câm miệng, nói tiếp đi, còn gì nữa không?”