Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1559




Nàng muốn đưa tay lên chạm vào mặt hắn nhưng cẳng tay chỉ mới vừa nâng lên một chút, thì đã yếu ớt buông xuống vì không còn sức lực.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy nàng như vậy thì lòng hắn đau như dao cắt. Tại sao Triệu Khương Lan vốn dĩ khỏe mạnh lại trở nên tiều tụy như bây giờ chứ?

Nước mắt hắn rơi xuống, “tí tách” nhỏ giọt rớt trên tay nàng.

Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt tay nàng và để các ngón tay của nàng vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt của hån.

“Khuôn mặt này là giả, ta đã nhờ Tiểu Dương mang tới để giúp ta cải trang thành một người khác, như vậy thì mới có cơ hội vào cung gặp được nàng

Triệu Khương Lan đã chạm đến những dấu vết nhỏ trên cổ của hắn.

Nhưng cho dù cảm giác ở đôi bàn tay có chân thực đến nhường nào, thì nàng vẫn ngỡ giống như là một giấc mơ.

“Uyên Nhi à, đây là thật, hay là ta đang nằm mơ sao? Có phải tất cả đều là ảo ảnh trong giấc mơ của ta, đến khi ta mở mắt tỉnh dậy rồi, thì chàng sẽ biến mất, có phải không?”

Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu nguầy nguậy, hắn liên tục hôn vào bàn tay của Triệu Khương Lan.

“Không, đây không phải là mơ! Là ta đã tới rồi đây,

Vương phi, là ta đã tới tìm nàng rồi đây! Thứ lỗi cho ta, ta đã đến muộn rồi, đã khiến nàng phải chịu khổ rồi.”

Trong phút chốc, Triệu Khương Lan chìm ngập trong những cảm xúc hỗn độn.

Nàng đợi được rồi, cuối cùng nàng cũng đợi được rồi!

Không nhớ đã biết bao nhiêu lần nàng nửa đêm nằm thấy mình về lại Vương Triều Thịnh Khang, được quay lại những tháng ngày được kề cạnh bên Mộ Dung Bắc Uyên. Nhưng khi nàng định đưa tay ra để chạm vào hắn thì chỉ còn lại một bóng người trống rỗng.

Vì đã mơ quá nhiều rồi nên đến bản thân nàng cũng không còn dám tin nữa.

Nhưng bây giờ, Mộ Dung Bắc Uyên đã đến rồi.

Thậm chí Triệu Khương Lan không thể tưởng tượng nổi hắn đã phải trải qua những trở ngại và đau khổ đến nhường nào.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, vượt qua cả quãng đường dài đằng đẳng để chạy như bay đến bên cạnh nàng.

Khi Triệu Khương Lan nhìn rõ y phục cải trang của hắn, nàng càng không cách nào tin được.

“Cái, cái bộ y phục này, chàng vì gặp ta mà phải cải trang thành nội giảm sao?”

“Đây là cách nhanh nhất để có thể gặp được nàng”

Triệu Khương Lan khóc không thành tiếng.

Mộ Dung Bắc Uyên là người tấm lòng rộng lượng đến mức nào, mà từ bao giờ hắn phải gánh lấy những oan ức như vậy. Nhưng vì nàng, hắn đều không nề hà gì cả.

Nàng vùi đầu vào vòng tay của hắn, khóc đến mức tim nhói đau.

Mộ Dung Bắc Uyên cúi người hồn lên nước mắt của nắng: “Đừng khóc, ngoan, đừng khóc nữa, đừng làm cơ thể bị thương.”

“Ta không phải là cố ý cầu cứu Lý Mặc để hắn ta đến tìm ta, vì lúc đó ta đã cùng đường bí lối, cũng không muốn phải chết trong tay những người kia, cho nên mới bất đắc dĩ muốn thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng”