Nghe nàng nói những lời này, Mộ Dung Bắc Uyên mới nhẹ giọng hỏi: “Vậy thì rốt cuộc làm thế nào mà nàng bị đưa ra khỏi Vương phủ?”
“Là Triệu Thanh Nghi. Nàng ta lừa ta nói muốn ra khỏi phủ, nên ta và nàng ta nói chuyện riêng với nhau, hơn nữa khi đó trong lúc ta không phòng bị thì nàng ta liền đâm cho ta một mũi, khiến ta hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Sau đó ta không còn biết gì nữa, đến khi tỉnh lại thì đã bị đưa ra khỏi Kinh Thành rồi.”
“Những người đó dường như muốn lợi dụng thân phận của ta để khơi mào cho cuộc chiến giữa Vương Triều Thịnh Khang và Vương Triều Vĩnh Dương, vì vậy họ yêu cầu ta viết thư cho Lý Mặc và nói với hắn ta rằng ta vẫn còn sống. Để thoát khỏi tình thế khốn khó đó, ta đã để lại một mật mã trong bao thư, Lý Mặc đã hiểu được nên lập tức đi cứu ta.
Mộ Dung Bắc Uyên nổi cơn giận dữ. Triệu Thanh Nghi, quả nhiên là nữ nhân ấy
Làm sao nàng ta có thể không biết xấu hổ ở trước mặt hắn làm bộ làm tịch nói rằng mình vô tội được chứ! Nữ nhân ấy đó là một tai họa, ngay từ đầu họ không nên để một nữ nhân lòng dạ nham hiểm như nàng ta ở lại trong Vương phủ.
“Khi trở về Thịnh Khang, ta chắc chắn sẽ trừng phạt nàng ta thật nặng. Tuyệt đối sẽ không để nữ nhân ấy có thêm bất kỳ cơ hội nào làm hại nàng nữa.
Triệu Khương Lan lại ho khan vài tiếng, Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho nàng.
“Nghe nói nàng tự mình uống Nhuyễn Cần Tán. Sao nàng lại ngốc như thế! Thứ đó có thể tùy tiện bỏ vào miệng sao? Bản thân nàng là đại phu cơ mà, lại không biết tiếc thương mạng sống của mình, lỡ như xảy ra chuyện gì, nàng muốn ta phát điên có phải không?”
Triệu Khương Lan sụt sịt: “Nhưng ta không muốn gả cho Lý Mặc, nếu gả cho hắn ta, ta sẽ trở thành Hoàng hậu của hắn ta. Ta sợ sau khi chàng biết chuyện, chàng sẽ đau lòng và sẽ trách ta.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy nàng như vậy thì trong lòng vô cùng bức bối: “Không đâu, cho dù nàng trở thành ai, ta cũng sẽ không trách nàng. Trước khi chạy tới Vinh Dương, ta vẫn còn băn khoăn sợ rằng đến không kịp, nhưng cho dù nàng thật sự đã trở thành Hoàng hậu, ta cũng sẽ không trách nàng và không để bụng, dẫu cho có như thế nào ta đều sẽ đưa nàng theo cùng. Bởi vì nàng vĩnh viễn là Vương phi trong lòng của ta, bất kỳ ai cũng đều không thể thay đổi được sự thật này.”
Triệu Khương Lan biết rằng hắn sẽ không lừa dối nàng. Mộ Dung Bắc Uyên sao có thể tốt như vậy, dành cho nàng sự bao dung và tình yêu thương vô bờ bến mà chưa hề so đo thiệt hơn bao giờ.
“Nhưng mà chúng ta không có cách nào chống lại Lý Mặc. Đây là Vinh Dương, là địa bàn của hắn ta. Chàng có thể vào được cung đã là một chuyện không dễ dàng gì rồi, nhưng để ta xuất cung lại càng khó khăn hơn nữa. Hắn ta luôn cho người túc trực canh chừng ta, cho dù may mắn lừa gạt và bỏ trốn được, chỉ sợ hắn ta vướng vào cái danh hiệu công chúa Nhã Lan mà sẽ tiếp tục quấy rầy không buông. Đến lúc chúng ta quay về Thịnh Khang rồi, phụ hoàng cũng không thể ngồi im thờ ơ không che chở cho chúng ta, nhưng phụ hoàng lại càng phải đau đầu tìm cách để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.
Mộ Dung Bắc Uyên tiếc nuối đặt một nụ hôn lên tóc nàng: “Sau khi biết nàng bị đưa vào hoàng cung Vinh Dương, ta đã tìm được một nữ nhân có thể bắt chước được nàng. Thế này nhé, ta sẽ liên tục huấn luyện nàng ta. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, ta sẽ hoán đổi thân phận giữa hai người với nhau, để nàng ta ở lại và đưa nàng rời khỏi đây”
Hơi thở của Triệu Khương Lan như chậm lại: “Cái này có thể làm được không?”
“Không biết nữa, nhưng đây là cơ hội duy nhất vào lúc này. Tạm thời nàng không thể đi lại bình thường được, vì vậy đừng lo lắng, chỉ cần tận dụng thời gian này để nàng ta hiểu rõ hơn về nàng, từ đó nàng ta có thể bắt chước nàng chính xác hơn. Bằng cách này, nàng ta có thể đánh lừa và kéo dài thời gian của Lý Mặc, như vậy thì sẽ càng có lợi cho chúng ta.”
“Nữ nhân chàng tìm được là ai vậy?”
Mộ Dung Bắc Uyên hạ tầm mắt: “Là cô nương của một gánh hát, ta biết chuyện này hơi tàn nhẫn, nhưng ta không thể không làm như vậy. Đương nhiên, ta không ép buộc nàng ta phải đồng ý, mà là sự trao đổi giữa ta và nàng ta, ta nhận lời chăm sóc cho phụ thân của nàng ta, cho nên đây là một sự đổi chác xuất phát từ sự tự nguyện của cả đổi bên.”