“Chúc mừng cậu, cậu có bé con rồi!”
Bạch Tiểu Miên trợn mắt há mồm.
“Chờ, chờ đã.” Hộ Hồng Triết cảm thấy quá hoang đường, “Cậu ấy là nam.”
“Đúng vậy…” Bác sĩ nói, “Nhưng chúng tôi đã xác nhận mấy lần rồi, không thể sai được.”
Bạch Tiểu Miên: “…”
Hộ Hồng Triết nói: “Nhưng mà…”
Vấn đề là bọn họ không hề làm gì cả ấy!
Bạch Tiểu Miên đong đầy nước mắt: “… Mẹ tôi nói không sai mà, hôn môi sẽ có thai thật…”
Mười phút sau, họ cùng đứng trước cổng bệnh viện.
“Không sao, chúng ta đổi bệnh viện kiểm tra lại.”
Bạch Tiểu Miên lắc đầu: “Không.”
“Ngoan, đây là vấn đề lớn, nam có thai không hợp khoa học, nhỡ chuẩn đoán sai thì sao? Nhỡ trong bụng cậu không phải là phôi thai gì cả, là khối u thì sao?”
“Thỏ tinh sao có khối u được.” Bạch Tiểu Miên oan ức, “Chuyện thỏ thành tinh cũng đâu hợp khoa học đâu.”
Hộ Hồng Triết không biết nên nói gì nữa.
Bạch Tiểu Miên hiếm khi hung dữ: “Cậu đừng chạm vào tôi.”
“Tiểu Miên…” Hộ Hồng Triết vẫn không yên lòng, “Nhưng cậu không thấy kỳ quái quá sao? Để toi gọi điện cho anh tôi hỏi đã nhé.”
“Không được nói cho Trăn Trăn!” Bạch Tiểu Miên đột nhiên hét to.
Hộ Hồng Triết đẩy điện thoại ra xa: “Tại sao?”
“Hiện giờ chắc cậu ấy đang có chuyện quan trọng phải làm.” Bạch Tiểu Miên rũ đầu nhìn mặt đất, “Chúng ta không nên quấy rầy cậu ấy.”
“… Vậy cậu định làm gì?”
Bạch Tiểu Miên tựa hồ đã tính từ trước: “Tôi trở về tìm mẹ.”
Hộ Hồng Triết lập tức nói: “Vậy tôi đi cùng cậu.”
“Cậu và tôi không giống nhau!” Bạch Tiểu Miên lại hét lên, sau khi biết mình mang thai, trạng thái của y đã mất khống chế, qua một hồi mới tỉnh táo lại, “Tôi trở về một mình thôi.”
“Bây giờ còn chưa xác định được đó là gì mà!” Hộ Hồng Triết ôm y, “Ngoan, tỉnh táo lại, cố gắng làm rõ sự tình, được không?”
Bạch Tiểu Miên vẫn hoàn toàn không nghe lọt, liều mạng giãy dụa: “Tôi phải về nhà, tôi phải tìm mẹ tôi!”
Nói xong bèn khóc lớn, lệ tuôn như lũ mùa thu.
Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, Hộ Hồng Triết dỗ dành: “Được được được, mai sẽ về, cậu đố không, chúng ta đi ăn gì trước nhé?”
Bạch Tiểu Miên ngừng nước mắt, thút thít trả lời: “Được.”
Không gọi được cho Nhan Trăn, Hộ Hồng Triết chỉ đành gọi cho Nguyên Hoa thương lượng.
“Anh không hiểu cấu tạo sinh lý của yêu quái lắm.” Nguyên Hoa tiếp xúc không nhiều với những kiến thức này, còn nếu căn cứ vào những truyền thuyết hắn từng đọc từng nghe qua thì đây nhất định không đơn giản là “có thai”.
Hộ Hồng Triết gấp đến đổ mồ hôi, cậu nỗ lực trấn an cảm xúc của Bạch Tiểu Miên, hiện tại chỉ mới miễn cưỡng tiếp nhậm khuyên bảo, ăn một bữa xong thì bắt đầu ngủ.
“Không được để y đi.” Nguyên Hoa nói, “Đi thì phiền lắm.”
“Đi?” Trong đầu Hộ Hồng Triết rối như tơ vò, hoàn toàn không hiểu. “Đi đâu cơ?”
“Đã nghe qua thiết tuyến trùng chưa?” Nguyên Hoa dùng kiến thức khối tự nhiên trình lên.
“A, em từng nghe ròo, một loại ký sinh trùng.” Hình như từng gặp ở đâu đó rồi.
Mà khi ba chữ “ký sinh trùng” nói ra khỏi miệng, cậu đột nhiên mở to hai mắt.
“Thiết tuyến trùng ký sinh trong thân thể động vật chân đốt, ví dụ như cào cào. Sau khi bị ký sinh, cào cào sẽ rời khỏi nơi sinh sống, đi tìm nguồn nước, kỳ thực đây là sự điều khiển của thiết tuyến trùng.”
Hộ Hồng Triết nghe mag toàn thân phát lạnh, liếc Bạch Tiểu Miên đang ngủ say trong xe, trừ khuôn mặt đỏ bừng ra thì không khác thường là mấy: “Không thể nào?”
“Anh cũng không rõ, nhưng nghe miêu tả của cậu thì anh ngay lập tức liên tưởng đến nó, trước đưa y tới gặp mẹ Nhan Trăn đi, bà ấy hiểu nhiều hơn so với chúng ta.”
Hộ Hồng Triết sốt ruột: “Em không biết địa chỉ.”
“Cậu giờ đang ở đâu, anh qua đó rồi chúng ta cùng đi.”
Sắc trời đã biến đen, xe taxi xuất phát tới trước cổng điểm thi của Nguyên Hoa. Khoảng mười mấy phút sau, Nguyên Hoa ngồi vào trong xe, nói: “Anh gọi cho Nhan Trăn rồi nhưng em ấy không nhận.”
Từ nơi này đến nhà Nhan Trăn không gần, đi được một đoạn lại gặp đúng tắc đường. Radio trong xe nhắc nhở phải tắc khoảng tầm nửa giờ.
Nguyên Hoa ngồi ghế trước, nhìn hàng dài xe phía trên, trong lòng có chút hoảng hốt.
“… Thiết tuyến trùng.” Hộ Hồng Triết ngồi sau bỗng nhiên lên tiếng.
“Cái gì?”
“Cào cào sau khi bị thiết tuyến trùng ký sinh còn sống được không?”
Một câu hỏi dường như đã biết trước đáp án:
Không có.
.
“Tiểu Miên có thai.”
Sau khi Nhan Trăn gọi điện lại cho Hộ Hồng Triết, trong nháy mắt nghe thấy tin này, trong đầu như có quả bom nổ bùng một phát, mãi lâu sau vẫn còn đờ đẫn.
Mà đến khi cậu phản ứng lại, trong giọng nói đã run lẩy bẩy: “Các cậu đang ở đâu? Nguyên Hoa cũng đang ở đó sao?”
“Vâng ạ.” Hộ Hồng Triết nói, “Bọn em đang định qua nhà anh…”
“Chạy đi.”
Hộ Hồng Triết không nghe rõ: “Cái gì?”
“Mau rời khỏi chỗ đó, tránh xa Tiểu Miên ra!” Nhan Trăn bỗng trở nên bối rối, manh mối và suy đoán hợp nhất, toàn bộ đã trở thành hiện thực.
Hộ Hồng Triết nói: “Chuyện này sao…”
Mới nói được nửa câu, vẻ mặt đã tràn đầy kinh hãi, bởi vì bụng Bạch Tiểu Miên đang phồng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy.
“Chạy mau!” Hộ Hồng Triết thả rơi điện thoại, hô với Nguyên Hoa.
“Chạy gì mà chạy? Dọc đường đi cứ hung hung hăng hăng.” Tài xế chê bọn họ phiền. “Vẫn còn tắc nghẹt đường kia kìa!”
Nguyên Hoa quay đầu thấy một màn phía sau, cũng kinh ngạc mở to mắt, kéo lấy tay áo của tài xế: “Bác tài à! Đi mau! Cái xe này sắp nổ tung rồi!”
“Đi cái rắm! Không muốn ngồi xe thì cút cho bố!” Tài xế cảm thấy mình chở phải mấy tên điên trốn ra từ bệnh viện tâm thần rồi.
“Vậy bác mở giùm cháu khoá cửa xe đi!” Nguyên Hoa mở kính cửa hết nấc, gió lạnh thổi vù vù vào trong xe, nhưng cái cửa nhỏ xíu này miễn cưỡng cũng không chui qua được.
Hắn đành đập cửa vậy.
Tài xế thấy bọn họ điên như vậy, đương nhiên không dám giữ người nữa, lập tức mở khóa, Nguyên Hoa đẩy cửa ra, nhanh chân chạy ra ngoài.
Hộ Hồng Triết cũng lập tức đẩy cửa, chân muốn bước ra mà lại do dự, quay đầu nhìn Bạch Tiểu Miên đang co giật trong chỗ ngồi.
Quả cầu kia càng lúc càng phồng to.
Sợ không? Hộ Hồng Triết chứ, cậu chỉ là một thanh niên bình thường mười tám tuổi, gặp quái vật như vậy chẳng lẽ không sợ sao?
Nhưng lúc này kí ức ngày trước lại loé lên trong đầu cậu, loạn loạn quấn quấn như muốn xuyên nổ đầu, nhảy ra nhắc nhở cậu.
Bạch Tiểu Miên mọc hai cái tai dài vừa khóc vừa kiên cường đối đầu với đáng ác thú.
Hoá ra cậu đã biết Bạch Tiểu Miên là thỏ yêu từ lúc đó rồi sao?
Hoá ra bọn họ cũng từng gặp qua hiểm cảnh sao?
Bạch Tiểu Miên còn khóc vì cậu sao?
Bạch Tiểu Miên từng cứu mạng cậu sao?
Bạch Tiểu Miên… sẽ chết sao?
Cậu không muốn.
Hộ Hồng Triết cắn răng, nước mắt rơi xuống, vươn tay đóng sập cửa xe lại, nói với tài xế: “Bác tài, bác mau chạy đi.”
Tài xế thấy ánh mắt cậu còn đáng sợ hơn quái vậy, vỗ vô-lăng đứng lên, vô cùng tức giận, đến khi nhìn thấy ánh sáng xanh mỗi lúc một sáng hơn quanh người Bạch Tiểu Miên, chân tay run lên, bụng cũng rục rịch.
“Đi nhanh đi.” Hộ Hồng Triết gạt nước mắt. “Bác tài, nhân lúc này mau chạy đi, cùng người vừa nãy ấy.”
“Nhưng tôi… tôi tôi tôi tôi, hộ chiếu và thẻ công tác…”
Hộ Hồng Triết tức đến muốn cười : “Mạng còn sắp mất còn quan tâm mấy cái đó?”
Tài xế run rẩy cởi đai an toàn, lảo đảo mở cửa xe đứng dậy. Lão quay đầu nhìn Hộ Hồng Triết, thấy người trẻ tuổi này vẫn ngồi yên bất động, không thể không hỏi: “Cậu không chạy à?”
Hộ Hồng Triết lắc đầu: “Không được.”
Nhiều năm sau Hộ Hồng Triết lại nhớ về tình cảnh lúc này, cậu mới hiểu được, tình cảm với Bạch Tiểu Miên của cậu đã không phải thích nữa, mà là yêu, tình yêu chân chính.
Tài xế chạy ra ngoài, động tĩnh trên xe gây động đến xung quanh, nhưng không có ai qua nhìn xem.
Hộ Hồng Triết run rẩy bấm điện thoại gọi cho ba mẹ, trong nháy mắt thông máy, tâm tình của cậu bình tĩnh hẳn lên.
“Ba, mẹ, con xin lỗi…”
Dù cho mẹ Hộ dò hỏi ra sao, Hộ Hồng Triết cũng không chịu nói gì nữa, chỉ nghẹn ngào: “Con sẽ ghi âm lời nói lại cho hai người…”
Sau đó cúp điện thoại.
Sắc mặt Bạch Tiểu Miên đã tái nhợt, Hộ Hồng Triết từ từ đưa tay lau mồ hôi hột trên trán y, sau đó kéo y vào lòng.
“Tôi vẽ tranh cho cậu…” Cậu bỗng dưng muốn cười, liếm đôi môi khô khốc, vị mặn đắng tràn trong cổ họng, “Còn chưa kịp đem đi dự thi.”
Cậu nói: “Đoạn ký ức kia có phải thật không? Cứ như bị cấy vào não ấy, không có cảm giác gì cả.”
“Thực ra, lúc biết cậu là yêu, tôi rất lo lắng, lo mình rồi sẽ già, sẽ chết đi, sau khi tôi không còn nữa thì cậu nên làm sao đây…. Giờ thì khỏi lo rồi, ha ha, hai chúng ta… vậy mà có thể chết chung một chỗ.”
Cậu cứ nói mãi, không chú ý đến ngón tay giật nhẹ của Bạch Tiểu Miên, ánh sáng trên người y dường như cũng ảm đạm đi.
Nguyên Hoa chạy được một đoạn, thở hồng hộc nói chuyện với Hộ Hồng Triết, vậy mà không nghe thấy bất kỳ lời đáp nào, quay đầu cũng chỉ thấy một hàng xe dài, làm gì có Hộ Hồng Triết nào?
“Cái tên này…”
Không phải là vẫn ở đó đấy chứ?
Dù hắn biết mình chạy về cũng vô dụng thôi, có khi còn dâng mạng cho người ta, nhưng Nguyên Hoa lại nghĩ đến Nhan Trăn, không tự chủ chạy lại.
Chắc không biến hình nhanh vậy đâu nhỉ?
Trong đầu Nguyên Hoa bắt đầu lướt qua các tình tiết trong các bộ phim điện ảnh tận thế, nếu trong bụng Bạch Tiểu Miên thực sự có con quái vật đáng sợ kiểu đó, mình nên làm gì đây?
Vừa nghĩ vừa chạy, hắn đã chạy về chỗ đậu xe cũ. Trong xe tối om không chút ánh sáng, chỉ mơ hồ thấy Hộ Hồng Triết và Bạch Tiểu Miên đang ngồi bên trong.
Chuyện gì xảy ra?
Lẽ nào không hề có chuyện gì hết?
Mặt Bạch Tiểu Miên đột nhiên xuất hiện trên cửa sổ thủy tinh, thần sắc vô cùng thống khổ.
Trong xe truyền ra tiếng của Hộ Hồng Triết: “Tiểu Miên! Tiểu Miên, cậu sao vậy?”
“Tôi muốn, muốn ói…”
Cửa xe được mở ra từ bên trong, Nguyên Hoa chần chờ tới gần, mở miệng định hỏi Hộ Hồng Triết có chuyện gì, lại đột nhiên thấy một đoàn khói đen từ trong xe phi ra, bay thẳng về phía hắn.