Nhan Trăn sắp phát điên rồi.
Trong nháy mắt mà sự việc đã quay ngoặt một cái, cậu hận không thể mọc cánh bay qua ngay lập tức. Vé tàu cũng không kịp đặt, cậu bèn lên trấn bắt một chiếc xe riêng về H thị, trên đường liên lạc với Nhan Vận Lam.
“Huyền Tĩnh đã đi xử lý, bảo bảo đừng gấp.”
Nhan Trăn nghi ngờ nói: “Sư thúc? Sao chú ấy lại ở đó?”
“Chú ấy chưa qua, con không cần để ý, làm xong bùa chưa?”
Nhan Trăn mới nhớ tới mình quên mất không mang bùa theo, sốt ruột quay đầu nhìn hướng nhà mình, nhưng thực sự không kịp về lấy.
“Con đang trên đường rồi sao?” Nhan Vận Lam dù sao cũng hiểu chút ít về con trai mình. “Mau về đi, lá bùa rất quan trọng, nhất định phải bày ở điện thờ bái trời.”
“Nhất định phải ở lại trông sao?” Nhan Trăn thúc giục tài xế lái xe. “Con đã bày kết giới, thiên hậu mới giải trừ được, tiểu yêu không thể lại gần, đến lúc thì nhờ bà ngoại gửi qua là được.”
Nhan Vận Lam nhíu mày: “Trăn Trăn, mẹ không muốn con đụng phải nguy hiểm…”
Bà nói vậy theo thói quen, nói xong cũng tự sửng sốt, im lặng không tiếp nữa.
“Chậm rồi.” Nhan Trăn thực sự không giữ nổi bình tĩnh nữa, giọng nói cũng run rẩy. “Mẹ, con đã bị cuốn vào rồi, hơn nữa… Nguyên Hoa cũng vì con mà bị liên lụy.”
Cậu không muốn Nguyên Hoa gặp chuyện.
Nhưng tâm trạng càng lúc càng bất an, làm sao cũng không dịu xuống được.
“Trăn Trăn.” Nhan Vận Lam lý trí nói. “Con phải từ bên đó qua, dù ở đây xảy ra chuyện gì cũng không kịp tới đâu, còn không bằng làm tốt chức trách của mình, nhất định có thể giúp sức.”
“Nguyên ca!” Hộ Hồng Triết ôm lấy thân thể mềm oặt của Bạch Tiểu Miên, nhô đầu ra nhìn tình huống bên ngoài.
Đoàn khói đen nhoắng cái đã phi tới trước mặt Nguyên Hoa, còn há ra một cái miệng đỏ lòm như chậu máu, hắn căn bản không có không gian để né tránh!
Mùi máu hôi tanh và từng tầng răng sắc nhọn khiến da đầu hắn tê rần.
Tình cảnh này e là sẽ mãi tồn tại trong ám ảnh của hắn mất.
Dù sao cũng là dân bóng rổ có thâm niên, thân thể ít nhiều có chút bản năng phản ứng, nghiêng người né tránh.
Nhưng đoàn khói đen vẫn cắn được vào vai hắn, xé rách một mảng da thịt, cảm giác đau đớn kéo tới, một vệt ánh sáng vàng bùng lên ——
Bên tai đều là tiếng ác quỷ kêu khóc, thanh âm khàn khàn điên cuồng mà tuyệt vọng, mỗi tiếng hét thảm đều vọng vài tận linh hồn người nghe.
Là lá bùa hộ mệnh Nhan Trăn đưa có hiệu lực.
Trong lòng Nguyên Hoa cảm thấy may mắn, đây chính là cơ hội để hắn trốn đi.
Nhưng hiệu lực của lá bùa vẫn quá yếu, không thể tổn thương đến tận sâu chân nguyên của quái vật. Rất nhanh hắn lại bị một luồng quái lực áp ngã trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Vật trước mắt hoá thành bóng đen, cả một đoàn khói tanh cưỡng ép tiến vào linh cảnh của hắn.
Một giây trước khi mất đi ý thức, hắn dường như nghe được tiếng ồn ào của đám đông, còn có một giọng nói lo lắng gọi “Nguyên ca”.
Còn có âm thanh xa vời vợi của Nhan Trăn: “Nguyên Hoa!”
Âm thanh giòn giã đầy sức sống, đáng yêu như vậy.
.
Lý Huyền Tĩnh bắt đầu hành động ngay sau khi thu được tình báo.
Hắn dẫn theo mấy người, chia ra ở mỗi một khu trong H thị để phòng ngữa không may.
Cùng tới còn có Hạng Ngọc Loan sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Cảm giác của Ba Xà so với ngày xưa càng sắc bén hơn, có lẽ đã cảm nhận được bị bao vây, lập tức chiếm lấy thân thể người phàm, khống chế hắn rời khỏi hiện trường.
Lý Huyền Tĩnh đứng giữa dòng xe cộ, ánh mắt nặng nề nhìn về phía trước, ra lệnh cho hai miêu yêu giỏi lần tung tích nhất: “Đuổi theo.”
Nói xong nhìn bốn phía một vòng, thiết lập kết giới, chuẩn bị sử dụng vong ưu thuật. Hộ Hồng Triết không biết hắn muốn làm gì, nhưng trực giác bảo cậu phải ngăn lại: “Tiên sinh!”
Lý Huyền Tĩnh liếc cậu, thấy là một đứa nhóc đẹp trai, nhíu mày. Nhưng hắn nhớ lại mình đang làm chính sự, không thể tán tỉnh: “Sao?”
“Có thể không xoá ký ức của tôi không?”
Lý Huyền Tĩnh nhìn thấy thỏ nhỏ trong lòng cậu, hiểu ra, gọi cậu lại gần.
Chờ hắn thi thuật xong xuôi, lại điểm một cái lên trán Bạch Tiểu Miên để y biến về nguyên hình: “Còn sống.”
Hộ Hồng Triết vừa cảm kích vừa sợ hãi: “…”
Cậu nói: “Ký ức của tất cả mọi người đều phải biến mất sao?”
“Đúng, có cá lọt lưới?”
“Có một tài xế đã chạy trước.”
Lý Huyền Tĩnh gọi thủ hạ tới đuổi theo, rồi ngự kiếm lần theo đâu vết miêu yêu để lại.
Hạng Ngọc Loan bay bên cạnh hắn, hỏi: “Người bị ký sinh tên gì, dáng dấp thế nào?”
“Anh gặp rồi đấy, bạn trai của Trăn Trăn.”
Hạng Ngọc Loan nhíu mày, không hiểu sao Ba Xà lại ký sinh trên một người bình thường.
“Chắc là hoảng quá không có thời gian chọn.” Lý Huyền Tĩnh nói, “Trước đó đã từng ký sinh trên người con trai của thỏ ngọc.”
“Nếu biết trước, tại sao không trực tiếp thu phục luôn.”
“Hôm nay mới xác định được!” Lý Huyền Tĩnh nói, “Trước đó chỉ hoài nghi thôi, hắn trốn quá kỹ, tôi cũng đâu thể xuống tay trực tiếp với con trai của thỏ ngọc được, là anh anh cũng đâu thể làm, đừng có cãi nhau với tôi lúc này chứ?”
Hạng Ngọc Loan quay mặt đi, thực sự cũng lười cãi với hắn.
Miêu yêu cuối cùng mất dấu, không biết Ba Xà dùng cách gì, hai giờ sau vẫn không tra ra được nữa.
“Tạm thời không cần lo đến tính mạng thằng bé.” Lý Huyền Tĩnh nói với Nhan Vận Lam, “Hắn đã bại lộ, thay đổi vật chủ sẽ càng dễ bị phát hiện.”
“Phiền toái nhất là nên nói sao với Trăn Trăn đây.”
“E là Nhan Trăn cũng tự biết rồi.” Hạng Ngọc Loan ngẩng đầu nhìn trời, “Các cậu dự đoán xem hắn sẽ đi hướng nào?”
“Thông báo đến ngục giam mỗi khu vực, tăng cường phòng bị.”
“Hả?” Hạng Ngọc Loan nhìn hắn.
“Hắn sẽ đi làm lại nghề cũ, giựt giây yêu quái trốn ngục, tiếp tục làm chúa cứu thế. Lần đó tiết lộ tin tức này chỉ để thăm dò thôi. Ba Xà sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Hạng Ngọc Loan nói: “Giao cho Hi Dương đi, che được khí vị, nhưng khuôn mặt thì hẳn không thay đổi được.”
“Ba Xà sao lại xuất hiện?” Hạng Ngọc Loan hỏi, “Mười mấy năm, tôi còn nghĩ hắn đã bị Ly Diễm diệt trừ.”
“Ly Diễm không giết được, còn bị hắn trộm mất nửa viên nội đan, khá là phiền.” Lý Huyền Tĩnh mặt không cảm xúc, phiền thật đấy, nhưng hắn cảm thấy tình thế vẫn đang trong phạm vi có thể khống chế. “Có thuốc lá không? Miệng trống quá.”
“Cuối cùng vẫn là do chúng ta tính sai năng lực của Ba Xà.” Hạng Ngọc Loan hiếm thấy có vẻ uể oải. “Mười mấy năm sau, hắn còn khó đối phó hơn trước. Không có thuốc, cai rồi.”
“Vợ quản nghiêm.” Lý Huyền Tĩnh bất mãn lầm bầm.
Một buổi tối trôi qua. Nhan Trăn miễn cưỡng ép mình phải chờ, cả đêm đều không ngủ được, gọi điện mấy lần cho Nhan Vận Lam hỏi sự tình, lúc bà ấp a ấp úng không nói rõ, cậu đã hiểu, nhất định Nguyên Hoa đã xảy ra chuyện.
“Mọi người bây giờ đang toàn lực truy tìm, Ba Xà cũng sẽ không làm hại đến kí chủ, Trăn Trăn, bảo bảo, mẹ biết con rất lo lắng, nếu người xảy ra chuyện là con, tâm tình của mẹ cũng sẽ như con bây giờ vậy… Nhưng càng là lúc này, càng phải nghe theo sắp xếp.”
Nhan Trăn cả người đều đang run: “Anh ấy chỉ là một người bình thường…”
Hiện tại cậu cũng hiểu tại sao năm đó Nhan Vận Lam không muốn mình tiếp xúc với yêu quái, nếu thời gian chảy ngược, trở lại nửa năm trước, cậu có chết cũng không chấp nhận cùng Nguyên Hoa bên nhau.
Nhưng thế giới này làm gì có thuốc hối hận?
Rõ ràng trong lòng cậu vô cùng khổ sở, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi được, cơm cũng không muốn ăn, dựa người vào hành lang trước cửa từ đường.
“Nguyên Hoa ấy, mẹ thấy thằng bé có ý chí rất kiên cường.” Nhan Vận Lam trấn an cậu. “Huyền Tĩnh đã xem mệnh cho nó, có Tinh Cang che chở, tuy rằng âm cư dương vị [1], dễ gặp đại kiếp nạn, nhưng sống qua tại nạn tất có phúc lành.”
Nhan Trăn bi quan nói: “Nếu không qua được?”
“Vậy để cứu nó, con càng phải tỉnh táo, Trăn Trăn, hiện tại đang lập hội nghị vây giết Ba Xà, lúc lập ra phương án chính là lúc mẹ con ta ra trận.”
Nhan Trăn khẽ cắn môi, nếm được vị tanh nhàn nhạt: “Vâng.”
Để dời lực chú ý của cậu, Nhan Vận Lam lại nhắc tới Bạch Tiểu Miên.
Biết Bạch Tiểu Miên không có chuyện gì, Nhan Trăn miễn cưỡng yên tâm chút, đây coi như là may mắn trong bất hạnh rồi.
Mà Nhan Vận Lam cũng không nói tỉ mỉ tình huống của Bạch Tiểu Miên, bọn họ cũng đã liên lạc với thỏ ngọc.
Tộc thỏ ngọc, xưa nay đều sinh hoạt tại linh mạch trên núi Trường Lưu, dùng mỹ ngọc làm thức ăn, lúc trăng tròn sẽ lên đỉnh núi tụ tập. Dân trong tộc nghe theo sự cai trị của công chúa thỏ ngọc, quanh năm ở nhà nhỏ trên núi. Nhưng mấy chục năm gần đây, tộc nhận xuống núi ngày một nhiều, huyết mạch thỏ ngọc cũng dần dần loãng.
Vì sinh trưởng ở nơi linh mạch nên sức chiến đấu không đủ, nhưng rất có linh khí, phải trải qua thiên kiếp trăm tuổi mới khai thông linh thức.
Còn Bạch Tiểu Miên là con trai của thỏ ngọc và một người bình thường. Bởi vì thân thể từ nhỏ đã yếu nên thỏ ngọc vẫn luôn nuông chiều y, không ngờ tới y lại chui vào động ngọc tủy, ngày ngày đêm đêm đều chỉ biết ăn, ăn đến nỗi thành một thằng nhóc mập.
Mà ngọc tủy sau khi luyện hoá vẫn còn lưu lại trong cơ thể y, không thể khai phá mà còn trở thành gánh nặng, vậy nên năng lực Bạch Tiểu Miên từ đó không hề tiến bộ chút nào.
Thỏ ngọc tính ra đứa nhỏ này sẽ có một kiếp nạn trước khi khai mở linh thức, qua rồi mới có thể thuận lợi thông qua thiên kiếp, nên mới cương quyết đuổi y xuống núi.
Ba Xà bỏ chạy tới núi Trường Lưu vì linh mạch ở đó. Không nghĩ tới lại nhặt được Bạch Tiểu Miên, sợ là nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Tiếc là hắn quá tham lam, thân phận bại lộ quá sớm, không đợi được đến lúc ăn sạch sẽ rồi mới ra tay.
Nhan Trăn cố gắng ngủ bù lại ngủ không được, thân thể cậu cứng đơ, mỗi vị trí trong đầu đều đau nhức, luôn cảm giác nghe được tiếng Nguyên Hoa đang gọi mình.
Cậu lôi chiếc nhẫn cỏ Nguyên Hoa từng bện cho mình, lúc đó đùa giỡn coi như chuyện nhỏ, nhưng hai người đều ngầm ý mang theo bên mình.
Sau đó Nhan Trăn nảy ra ý nghĩ bất chợt, thi một phép nhỏ trên chiếc nhẫn cỏ, cười nói: “Được, lần này chúng ta sẽ có thể tâm ý tương thông.”
Cuối cùng cậu cũng rơi nước mắt, vừa khóc vừa đeo nhẫn lên ngón áp út của mình.
Bà ngoại ngồi cạnh cậu, như lúc cậu vẫn còn nhỏ, ôm cậu, hát cho cậu nghe.
Nhan Trăn bám tay vào vạt áo của bà: “Bà ơi, trước đây bà…”
Bà ngoại nói: “Aiz, chuyện của thật nhiều năm trước rồi, hiện giờ nghĩ lại, cứ như là một giấc mơ vậy.”
Cậu nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của bà, trên dái tai loé lên ánh sáng bạc của khuyên tai, tự an ủi mình: Không phải tất cả đều vẫn tốt sao? Bà ngoại vẫn tốt, cha ruột của cậu cũng vẫn tốt.
Cho nên Nguyên Hoa cũng nhất định sẽ bình an vô sự.
Nhan Trăn cuối cùng cũng ngủ được.
Cậu mơ một giấc mộng dài đằng đẵng.
Cực kỳ lâu trước kia, các đại yêu hoành hành trên đại lục, bầu trời đỏ rực, thổ địa nứt nẻ, sa mạc mênh mông, dung nham nóng rẫy và biển lửa, Ngân Long chiếm giữ băng sơn, biển thi cốt không thấy bờ cuối, long phượng hung thú triền miên đấu đá.
Mỗi một cảnh đều chấn động lòng người, có một loại vẻ đẹp hoang vu mà tàn nhẫn.
Trong các cảnh tượng khác nhau, điểm duy nhất tương đồng chính là góc nhìn ngước lên.
Cậu đang dò xét nội tâm của ai?
Trong thế giới mênh mông, góc nhìn đang không ngừng biến đổi, đại yêu khổng lồ dần dần mất bóng, cỏ xanh én lượn dần phát triển, rất nhiều sức mạnh nhỏ dần dần mạnh lên, góc nhìn chủ thể tự tại đứng ngoài thế giới, hắn không phải nhìn lên nữa, thậm chí bắt đầu nhìn xuống sinh linh.
Hoá ra còn có những thứ nhỏ yếu như vậy tồn tại sao?
Cậu dường như đọc được suy nghĩ của người này.
Vì vậy nuốt chửng bắt đầu.
Từ từ đi qua từng mảng trí nhớ, cậu thăm thú rất nhiều nơi, nhưng tầm nhìn vẫn mơ hồ không rõ.
Những hình ảnh bất chợt rõ ràng, là long cốt chôn dưới lòng đất, đá tảng và phù hiệu tàn khuyết không đầy đủ, máu và thịt cuồng hoan, đám tiểu yêu giống như người lùn nhảy múa trên lưỡi đao.
Một con rồng xuất hiện, không, không phải rồng, Nhan Trăn biết hắn, đó là Ly Diễm thời còn trẻ tuổi uy mãnh. Hắn rất có phong độ của rồng, Nhan Trăn lại nghe được tiếng lòng của người này:
Muốn nuốt chửng hắn.
Muốn trở thành long, chân long.
Nhưng thất bại rồi, một ngọn lửa vây lấy bọn họ, da thịt đều bị thiêu thành tro, hắn mất đi thân thể, vì vậy bèn đâm vào tủy sống của Ly Diễm trú ngụ.
Những gì tiếp theo, là những ngày tháng thống khổ vì bị thiêu đốt.
Trời đất quay cuồng, Nhan Trăn tới căn phòng mình từng mơ thấy, lần này nhìn càng rõ hơn, nghe được càng nhiều hơn.
Tiếng tim đập mạnh mẽ, tiếng cười của Hộ Hồng Triết, ấm áp, như mặt trời chiếu sáng, một tiếng thở dài đầy hạnh phúc.
“Tôi sẽ không bỏ cậu mà chạy.”
“Cậu thích nhất bộ phận nào trên người tôi?”
“Vậy nếu tôi dùng cái miệng cậu thích nhất hôn cậu thì sao?”
“Đây là tôi sao?”
“Đúng vậy, cậu cũng là người nhà của tôi.”
Trái tim nảy lên mãnh liệt mà sinh động đến vậy.
Đây rõ ràng là ký ức của Bạch Tiểu Miên.
Nhan Trăn không nhịn được tiếp tục thăm dò, cậu đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Chẳng trách hồng tuyến của Bạch Tiểu Miên không rõ ràng, người người đều biết Ba Xà tham lam, cắn nuốt sức mạnh cũng thôi đi, thậm chí ngay cả tình cảm của người khác cũng muốn chiếm đoạt sao?
Trong bóng tối đột nhiên mở ra đôi mắt thật to, con ngươi đen xì, đối diện thẳng với ánh mắt Nhan Trăn.
Chỉ một giây đồng hồ, Nhan Trăn hoảng sợ lùi bước, tỉnh lại.
Mồ hôi lạnh thấm ướt gối đầu, Nhan Trăn vuốt cổ tay để mình bình tĩnh lại —— cậu và Ba Xà đối mắt nhau rồi.
_____________________
[1] Âm cư dương vị: Tuổi Âm cung Dương.
– Các tuổi Tí, Dần, Thìn, Ngọ, Thân, Tuất là tuổi Dương
– Các tuổi Sửu, Mão, Tị, Mùi, Dậu, Hợi là tuổi Âm
– Tuổi Dương mà Mệnh đóng ở cung Dương trên lá số là tốt
– Tuổi Âm mà Mệnh đóng ở cung Âm (tức các cung Sửu, Mão Tị, Mùi, Dậu, Hợi) là tốt
– Trái lại, tuổi Dương mà Mệnh đóng cung Âm, tuổi Âm mà mệnh đóng cung Dương là xấu
Tốt tức là tăng độ số tốt, xấu tức là giảm độ tốt.