Hôm nay là ngày đầu tiên bạn đi làm.
Địa điểm công ty nằm ở tầng 13 của một toà chung cư.
Toà chung cư là một toà nhà cao tầng cũ được xây ở trung tâm thành phố từ nhiều năm trước, không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió, người xây dựng hồi đó cũng không có ý thức quy hoạch gì, càng không có ai nghĩ đến việc cẩn thận cải tạo toà nhà. Đến lúc bạn đi làm, toà nhà đã cũ kỹ rách nát từ lâu.
Buồng thang máy ở đây dơ bẩn, lúc chạy luôn phát ra tiếng cót két chói tai, khi vào thang máy, bạn cứ nơm nớp lo sợ thang hỏng.
Cũng may lần này thang máy vẫn thành công đưa bạn đến tầng 13.
Sau khi cửa thang máy mở ra, bạn vội vã đi ra ngoài.
Vừa ngước mắt lên, bạn có thể thấy ngay một hành lang thật dài, thiết kế tệ hại khiến hành lang này hoàn toàn không có ánh sáng tự nhiên, ánh sáng duy nhất đến từ vài cái đèn sợi đốt mờ ảo lúc bật lúc tắt.
Hai bên hành lang là một loạt cửa chống trộm màu đỏ thắm đối xứng nhau, nhìn qua có vẻ rất nhiều phòng, nhưng bạn chưa từng thấy có ai ra khỏi những cánh cửa đó. Giấy nộp phí dịch vụ tài sản màu hồng được dán trên rất nhiều cánh cửa, bạn liếc nhìn một cái, phát hiện thời gian dưới góc phải đã là 4 năm trước.
Mặt đất bẩn thỉu, khu vực gần tường đã biến thành màu đen, chỉ có một khu vực nhỏ ở giữa là có thể gắng gượng nhìn ra màu gạch lát sàn màu be vốn có.
Còn về địa điểm công ty mới của bạn, nằm ngay cuối hành lang.
Bạn rụt cổ bước vào công ty mà không mấy mong đợi. Nói là công ty, đây thực chất là văn phòng được cải tạo từ ngôi nhà bình thường. Có lẽ vì thế mà nơi này luôn cho bạn cảm giác ấm ách chật chội... mặc dù không có nhiều nhân viên ở đây.
Đây chắc chắn không phải môi trường làm việc bạn muốn.
Nhưng mà...
Ầy, thời buổi bây giờ có việc là tốt rồi.
Bạn cố gắng an ủi bản thân.
Người lúc trước phỏng vấn bạn là một người đàn ông trung niên vẻ mặt ảm đạm, lúc đầu bạn tưởng ổng là HR, không ngờ ổng là sếp bạn. Sau khi thấy bạn, ổng dẫn bạn đến vị trí làm việc.
Bàn làm việc của bàn rất nát, thực sự như mua lại từ chợ đồ cũ.
Nhưng máy tính của bạn còn nát hơn, nhìn vào lớp ngoài bóng loáng trên bàn phím là biết nó đã trải qua bao nhiêu gian nan vất vả.
Bạn thực sự khiếp sợ về độ cũ của chiếc máy tính này, ngay khi bạn nghi ngờ liệu nó có thể khởi động được không, máy tính ù ù thở hồng hộc khởi động lên.
Bạn thấp thỏm ngồi lên ghế, lúc vươn tay chạm vào bàn phím, bạn rùng mình một cách khó hiểu vì cảm giác bàn phím. Không phải cảm giác dính dính kia, mà là hơi ấm lan toả theo đầu ngón tay khi bạn chạm vào phím... Thực sự như chạm vào thứ gì đó còn sống.
Chậc, đúng là nghĩ nhiều rồi.
Bạn nhanh chóng hồi phục tinh thần, bắt đầu làm việc.
Được rồi, từ giờ trở đi, bạn chính thức trở thành biên tập viên của một MCN [1] cùi.
[1]: Tổ chức làm việc với các nền tảng video như YouTube, hỗ trợ cho các chủ kênh trong các phần như "sản phẩm, chương trình, gây quỹ, xúc tiến chéo, quản lý đối tác, quản lý quyền kỹ thuật số, kiếm tiền/bán hàng, và/hoặc phát triển khán giả" để đổi lại một số phần trăm lợi nhuận quảng cáo từ kênh. (Wikipedia)
Đương nhiên nhìn vào môi trường công ty là biết công ty bạn vốn chẳng ký được với channel nào hot, nên công việc chính của bạn là đăng vài nội dung văn bản khó hiểu lên tài khoản công ty như người máy, như thể sẽ có người xem mấy tài khoản này thật vậy.
Bạn nhất định sẽ thấy mình đang lãng phí cuộc đời, và một ngày, bạn vô tình bấm nhầm vào một cái note trong chiếc máy tính cũ kỹ, sau đó bạn thấy một tài khoản và mật khẩu lạ.
Thực ra bạn có thể bỏ qua tài khoản kia.
Nhiều lần sau đó, bạn đều sẽ nghĩ tới buổi chiều nhàm chán này.
Bạn sẽ nhớ, nếu lúc đó bạn tắt luôn cái note kia thì tốt... Chỉ tiếc trên đời này chưa bao giờ có thuốc hối hận.
Vào lúc đó, bạn chỉ xuất phát từ buồn chán, đăng nhập vào cái tài khoản bụi bặm bị công ty bỏ quên kia.
"bot_kiến_hỉ" [2].
[2]: Gốc là 见喜bot, tôi thêm mấy cái gạch dưới vào cho dễ đọc nhé các bác.
Tên này chẳng gợi nên chút ký ức nào, cũng chẳng nhìn ra ý nghĩa gì.
Khi thấy số lượng fan của tài khoản, bạn không thể không líu lưỡi, bạn có thể chắc chắn đây chắc chắn là tài khoản từ khi công ty mới mở, nếu không không thể bỏ tiền ra mua số lượng fan zombie đông như vậy được.
Lúc đọc nội dung trong tài khoản, bạn nhíu mày.
Hừm, nói sao đây, trước đây không lâu, tài khoản này vẫn đăng bài, nhìn qua hẳn là người tiền nhiệm của bạn đăng.
Chỉ có điều những câu này đều trông hơi lạc đề.
Đương nhiên, nội dung ban đầu của tài khoản này đều rất bình thường, không khác gì mấy bài repost vớ vẩn không xin phép mà bạn đăng.
Sau đó, tài khoản này hình như chuyển hướng thành bot đăng bài đóng góp, bạn nhìn lướt qua, đều là đồ cắt ghép lung tung không đầu không đuôi.
Nhưng dần dần, dần dần, tài khoản này ngoài bài đóng góp ra, bài đăng cũng trở nên khó hiểu.
[@bot_kiến_hỉ: Rốt cuộc các người muốn làm gì?]
[@bot_kiến_hỉ: Đừng đăng nữa, tôi không đọc đâu.]
[@bot_kiến_hỉ: Giả thần giả quỷ hay lắm à?]
...
Có vẻ vị này đang bị quấy rối qua inbox, nhưng trong khi từ chối các bài đóng góp, tài khoản vẫn thường xuyên đăng đủ kiểu bài khác nhau.
Mà nhận xét cá nhân được chủ tài khoản đăng lên giữa các bài đóng góp cũng dần trở nên quái dị.
[@bot_kiến_hỉ: Buông tha tôi được không tôi thực sự không cố ý.]
[@bot_kiến_hỉ: Tôi biết các người vẫn luôn nhìn tôi không có ý đắc tội các người, tôi đã ngoan ngoãn nghe lời rồi cái gì cũng làm rồi cầu xin các người tha cho tôi tôi không chịu nổi nữa.]
...
Nội dung cuối cùng người này gửi đi là vào mấy tháng trước.
[@bot_kiến_hỉ: Tôi biết tôi hết hi vọng rồi các người sẽ đến đúng không các người vốn sẽ không bỏ qua cho tôi tôi không sợ nữa tôi sẽ không sợ nữa mùa đông là con mắt của mùa thu quả táo này rất ngon con bướm bay đi rồi mì spaghetti đọc đến câu này cả tôi và bạn đều sẽ]
Bạn cạn lời nhìn dòng Weibo kia, trong lòng vẫn đang tự hỏi đây là thể loại văn học điên rồ kiểu mới nào, thì nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn.
Lúc này bạn mới phát hiện vô số tin nhắn chưa đọc đã tích lại trong hòm thư.
Sau khi ấn mở, bạn phát hiện hoá ra tất cả đều là bài đóng góp của những người khác.
Gì vậy trời, công ty cho bạn nhiều tài khoản zombie như vậy, rồi lại giấu cái tài khoản có mức độ sôi động cao thế này đi? Bạn khó tránh khỏi có chút khó chịu, vừa nghĩ vừa mở bài đóng góp.
Bạn vốn chỉ muốn tuỳ tiện xem qua, thật không ngờ vừa nhìn, mọi sự chú ý liền bị nội dung bài đóng góp thu hút.
Người viết bài này đóng góp một câu chuyện về một "anh trai" dưới gầm giường.
[... Bà ngoại nói với tôi, hắn là anh trai tôi.]
[Khi còn bé tôi thực sự không hiểu, vì sao tôi phải gọi bộ xương trong hũ tro cốt là "anh trai," hơn nữa vì sao tôi còn phải để cơm dưới gầm giường hàng ngày, nói là đưa cơm cho anh trai."
[Bà ngoại luôn nói, chỉ cần anh tôi ở đây, thì không cần lo có người làm hại tôi, nhưng sau này tôi mới phát hiện...]
[Bà đang lừa tôi.]