Thăng Quan Kiến Hỉ

Chương 2




Lúc mới chuyển đến trường trung học Khải Minh, Lý Tú đã để ý đến khu đất hoang rộng lớn bị cỏ dại bao phủ đằng sau khuôn viên trường.

Với tư cách là ngôi trường quý tộc cao cấp được toàn bộ người trong thành phố A ngầm công nhận, Khải Minh cũng nằm ngay vị trí tấc đất tấc vàng ở trung tâm thành phố A, nhưng một mảnh đất lớn như vậy lại để hoang, người không biết nhìn vào sẽ thực sự cảm thấy đáng tiếc.

Tuy nhiên người dân địa phương thành phố A không ngạc nhiên trước cảnh tượng này.

Dù sao thì mảnh đất đó cũng là nhà ma của họ Tiêu.

Nói thẳng ra, mảnh đất đằng sau trường trung học Khải Minh thật ra không phải đất hoang đúng nghĩa -- nhiều năm về trước, nơi này là khu biệt thự cỡ lớn dành riêng cho gia tộc do nhà họ Tiêu vinh quang nhất thành phố A bỏ ra rất nhiều tiền để xây.

Nhưng sau khi chuyển vào khu biệt thự không lâu, nhà họ Tiêu đã gặp phải vụ án giết cả gia đình ly kỳ khiến cả nước chấn động.

Từ đó về sau, mảnh đất này liền để không.

Có lẽ vì "tiếng xấu đồn xa," nên cả trong thời đại bất động sản phát triển như vũ bão, mảnh đất lớn như vậy của biệt thự nhà họ Tiêu vẫn không có ai tiếp nhận khai phá.

Cho đến ngày nay, biệt thự nhà họ Tiêu vẫn sừng sững ở đó, trên công trình hùng vĩ vẫn có thể lờ mờ nhìn ra sự xa hoa tráng lệ năm ấy.

Có điều sau nhiều năm không có người chăm sóc, biệt thự xa hoa nhà họ Tiêu cũng biến thành "nhà ma họ Tiêu" đổ nát đáng sợ, còn khoảng sân xung quanh biệt thự đã bị cây cỏ dại rậm rạp bao phủ từ lâu.

Cây dại xanh tốt rậm rạp tầng tầng lớp lớp, nên ngay giữa trưa mùa hè, ánh sáng mặt trời cũng khó xuyên qua rừng lá dày đặc, kết hợp với nhiều truyền thuyết rùng rợn về nơi này, biệt thự nhà họ Tiêu luôn trông tối tăm và u ám, dường như luôn lắng đọng một không khí chết chóc khó tả.

Nhưng các nam sinh trẻ tuổi nhiệt huyết, không sợ trời không sợ đất của trường trung học Khải Minh sẽ không kiêng kỵ đủ loại tin đồn và bầu không khí âm u ở nhà ma họ Tiêu.

Trong trường quản nghiêm, nên một vài học sinh nổi loạn đặc biệt không nghe lời sẽ lén chạy đến biệt thự nhà họ Tiêu tìm chỗ hút thuốc vào giờ nghỉ... Tuy nhiên chuyện này trước giờ không liên quan gì đến Lý Tú.

Từ đầu đến cuối, Lý Tú đều theo bản năng mà rất ghét nơi u ám này.

Nếu có thể, cả đời này cậu sẽ không đặt chân vào "nhà ma" họ Tiêu.

Nhưng bây giờ, Lý Tú đang bị người đè lên, ngay trên sàn một căn phòng bỏ hoang nào đó trong biệt thự nhà họ Tiêu.

"Rầm --"

Một tiếng vang nhỏ.

Bụi bặm và mùi ẩm mốc xộc vào mũi Lý Tú, cậu giãy dụa, lại bị một cú đánh ở sau lưng.

"Lộn xộn cái gì?! Đã đến lúc này rồi mà mày còn muốn chạy à?"

Có người lớn tiếng mắng chửi trên đầu cậu.

"Phụt, Vương Vinh Phát, mày căng thẳng thế làm gì? Thằng què như nó, cho dù mày có thả cho nó chạy, chẳng lẽ nó còn chạy được chỗ nào khác à?"

Ngay sau đó là tiếng cười nhạo của một nam sinh khác.

Nam sinh tên Vương Vinh Phát dùng lực nhiều hơn một chút trên lưng Lý Tú.

"Tống Thành, mày không biết, thằng què này cà nhắc thì cà nhắc, nhưng rất xảo quyệt, lần này nếu không phải vì anh Phương của chúng ta, tao suýt nữa để nó chạy rồi --"

Giữa lúc nói chuyện, Lý Tú bỗng giãy ra được, giơ tay lên huých cùi chỏ vào Vương Vinh Phát, nhân lúc nam sinh bị đau, Lý Tú bất ngờ chạy về phía ngoài cửa.

Nhưng như mấy nam sinh ở xung quanh cậu nói, chân phải hơi tật của Lý Tú thực sự khiến cậu khó giữ được thăng bằng, nếu là người thường lúc này có lẽ đã tìm được cơ hội chạy đi, nhưng cậu chưa chạy được hai bước đã bị đám bạn xấu của Vương Vinh Phát đuổi theo, đấm vào bụng cậu, sau đó lại bị ném về sàn nhà bẩn thỉu.

"Đ*t đ*t đ*t --"

Vương Vinh Phát bụm mặt mình, chửi liên tục mấy tiếng.

"Tao đã bảo cái loại mày ngứa đòn --"

Cậu ta xông lên đá mạnh vài cái vào Lý Tú.

Cơ thể Lý Tú nằm trên đất chợt cong lên, cơn đau truyền đến, giữa môi cậu tràn ra một tia máu, nhưng cắn chặt răng, ngay cả một tiếng kêu rên cũng không phát ra.

Phản ứng kiên cường như vậy khiến ngay cả mấy nam sinh đánh người cũng líu lưỡi.

"Thằng học sinh ngoan ẻo lả này cũng chịu đau giỏi nhỉ."

Có người nói thầm.

Trong bóng tối sâu trong phòng, Lý Tú khom người đứng lên, làn da lộ ra ngoài đồng phục trắng đến trong suốt, tóc đen nhánh như lông quạ, lộn xộn dán lên khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh, che lại ánh mắt cậu.

Cho dù không bằng những nam sinh cao to đã gần hết tuổi dậy thì và lộ ra dáng vẻ người lớn đang ngậm thuốc lá bên cạnh, thì thân hình của Lý Tú cũng có thể nói là vô cùng nhỏ yếu đối với thiếu niên tuổi này.

So với bạn cùng lứa, Lý Tú rõ ràng gầy nhỏ hơn nhiều, nhưng thân hình không được ưa chuộng sau khi kết hợp cùng khuôn mặt gần như xinh đẹp kia, lại có một sự hấp dẫn tinh tế khó tả -- ít nhất là đối với nữ sinh trường trung học Khải Minh.

Không thể nghi ngờ, với tư cách là một học sinh chuyển trường gia cảnh nghèo khó, trầm tĩnh ít nói, sau khi tới Khải Minh, Lý Tú rất được các nữ sinh chào đón. Không liên quan gì đến sự mập mờ thiếu nam thiếu nữ ngây thơ, chỉ cần Lý Tú ngồi trong lớp, các nữ sinh sẽ không thể tránh khỏi việc dành cho cậu sự ưu đãi và thương yêu trong vô thức.

Dù sao cũng rất ít nữ sinh sẽ ghét một thiếu niên xinh đẹp, im lặng, thông minh, hơn nữa còn có khiếm khuyết cơ thể rõ ràng.

Nhưng trong mắt nam sinh có phần ngu xuẩn lỗ mãng, tình thương đặc biệt này lại trông cực kỳ chướng mắt.

*

Cơ thể Lý Tú bất giác co giật, trước mắt hơi tối sầm lại, trong cổ họng dâng lên hơi thở mang theo mùi tanh kim loại.

Cậu lặng lẽ thở gấp để phục hồi tinh thần khỏi cơn đau thấu xương ở bụng và lưng.

Cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng kêu la chướng tai của Vương Vinh Phát và đám chó săn kia, trong lòng nổi lên chút bực dọc.

Trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến việc va chạm với lũ đần độn này.

Nguyên nhân Lý Tú chuyển đến vào thời gian này đơn giản chỉ để lấy học bổng kếch xù của Khải Minh.

Hồi trước, Khải Minh đi theo con đường trường quốc tế, rất nhiều học sinh không cần phải thiên quân vạn mã đi cầu độc mộc. Nhưng những năm gần đây, chính sách đất nước thay đổi lớn, ngay cả học sinh trường trung học Khải Minh cũng bắt đầu phải thi đại học. Để làm tỉ lệ học lên của mình đẹp mắt hơn chút, Khải Minh kéo không ít học sinh xuất sắc từ các trường trung học khác.

Lý Tú là nhóm được Khải Minh dùng tiền kéo đến.

Đúng vậy, thành tích của Lý Tú rất tốt, tốt đến mức nhóm văn phòng tuyển sinh của Khải Minh quên mất cái chân phải bất tiện của cậu. Theo thoả thuận đã ký, Lý Tú chỉ cần đạt được điểm cao trong kỳ thi của trường, kỳ thi chung của thành phố, và kỳ thi đại học là có thể nhận được một khoản "tiền khen thưởng" không nhỏ.

Lý Tú đã tính toán, có số tiền đó, cậu sẽ không cần tìm cách vay mượn từ họ hàng và bạn bè đã lâu không liên lạc để trang trải sinh hoạt khi học đại học, cũng không phải lo tiền khám chữa bệnh của bà ngoại.

Ngay từ khi bước vào trường, cậu đã biết mình không cùng thế giới với những con em quyền quý trong trường này.

Cậu đến học ở Khải Minh là để lấy tiền, chưa từng nghĩ đến việc kết bạn với những người này.

Ban đầu cậu dự định lặng lẽ ở lại đến khi kỳ thi đại học kết thúc, sau đó dựa vào thành tích lấy tiền rời đi, kết quả thiên tính vạn toán, Lý Tú cũng không thể ngờ được mình chỉ giảng mấy câu hỏi cho nữ sinh ngồi cùng bàn, mà không hiểu sao đã thành đinh trong mắt gai trong thịt của Vương Vinh Phát rồi.

Thực ra chuyện vốn cũng không bết bát đến thế, dù sao thì lúc đầu bị Vương Vinh Phát chửi, Lý Tú đã nhịn không để ý. Nhưng cho đến một lần ở nhà vệ sinh nam, Vương Vinh Phát đã lấy cớ để cởi quần Lý Tú trước mặt đám hồ bằng cẩu hữu, lấy mỹ danh là để xem rốt cuộc Lý Tú có phải con trai không, Lý Tú không nhịn nổi, mặt không biểu cảm trực tiếp lấy cây lau nhà ở góc tường đánh trả lại.

Sau đó là chuyện Lý Tú không xa lạ gì, hẳn phải gọi là phân đoạn nhàm chán của cảnh bắt nạt trong trường.

Thời gian lên lớp còn đỡ, cho dù giáo viên Khải Minh rất ít khi quản lý nghiêm đám học sinh giàu có này, nhưng thành tích của Lý Tú vẫn có chỗ ở đây, kể cả giáo viên lạnh lùng nịnh bợ thế nào cũng tâm đắc một chút. Nhưng đến khi tan học, Vương Vinh Phát thường triệu tập đám bạn chó giống mình đuổi theo cắn Lý Tú.

Thỉnh thoảng Lý Tú có thể nghĩ ra cách trốn được, mà thỉnh thoảng... cậu sẽ giống hôm nay, bị đám Vương Vinh Phát chặn ngay chính diện.

Xui xẻo là, lần hôm nay hình như Vương Vinh Phát kích động hơn bao giờ hết, không biết có phải trong bộ não còn không to bằng hạt đậu xanh kia lâu lắm mới được một lần nặn ra được cách gì mới để xử lý người khác hay không.

Lý Tú vừa cảm nhận cơn đau kịch liệt lan tràn không ngừng trên người, vừa thản nhiên nghĩ thế.

Mánh khoé bắt nạt hồi trước mà Vương Vinh Phát nghĩ ra được, đơn giản chỉ là mấy trò của học sinh tiểu học như kéo cậu vào một góc giội nước lạnh, hoặc là cố tình làm bẩn bàn học, đổ rác vào cặp cậu.

Nhưng lần này, Vương Vinh Phát lại kéo cậu thẳng vào biệt thự bỏ hoang của nhà họ Tiêu.

"Đúng là nhìn mặt thằng này cũng thấy khó chịu."

Vương Vinh Phát đá Lý Tú một phát, tiếng chửi bới đau tai kéo lại sự chú ý của Lý Tú.

"Thôi, lão Vương mày là ghen tị người ta đẹp, Trương Nghiên đâu có mù, thằng què này nhìn mặt đúng là nịnh mắt hơn mày thật ha ha ha..."

"Ha ha ha, còn gì nữa, nhà họ Trương không thiếu tiền, có khi người ta cũng muốn nuôi trai đấy."

...

Một đám nam sinh đứng xung quanh Vương Vinh Phát và Lý Tú không thể nhúc nhích cười phá lên. Cuối cùng Vương Vinh Phát cũng đỏ mặt, thẹn quá thành giận gào lên mới át được trò đùa dần đi về phần thân dưới của những nam sinh khác.

"Chỗ nào đấy? Bọn mày nói là tìm thấy phòng tối đúng không? Tao cũng muốn nhìn thử xem đến ngày mai, thằng này còn trưng ra được cái bản mặt người chết này không."

Nghe thấy Vương Vinh Phát và những người khác nói chuyện, Lý Tú biến sắc.

Để ý thấy sự căng thẳng của Lý Tú, Vương Vinh Phát toét miệng cười lên: "Ơ, giờ biết sợ rồi à? Đâu phải... Nhà mày chuyên làm mấy trò mê tín phong kiến này mà? Sao, mày sợ ma thật?"

Lý Tú vẫn giữ im lặng.

Lúc trường trung học Khải Minh xây, thảm án diệt cả nhà họ Tiêu đã xảy ra. Cả trường Khải Minh không ai không biết truyền thuyết về căn nhà ma này.

Ví dụ như hồi trước nghe nói Khải Minh cũng như những trường khác, đều có tự học buổi tối, nhưng chưa được bao lâu đã bị hiệu trưởng vội vã kêu dừng lại, nguyên nhân là vì trong tiết tự học buổi tối, học sinh trong trường có thể thấy rõ trong vườn hoa hoang vu, căn biệt thự rực rỡ ánh đèn.

Qua lớp kính đầy mạng nhện và bụi bặm, thậm chí còn có thể thoáng nhìn thấy bóng người mờ ảo trong đó.

Trong gió đêm, loáng thoáng còn có khúc nhạc cũ đã lỗi thời từ lâu.

Còn có người nói, thực ra đất của trường trung học Khải Minh thực ra vốn là một phần của nhà ma họ Tiêu, sau khi trường xây xong, căn biệt thự cũ cũng từng được tu sửa một lần, dùng làm ký túc xá cho nhân viên trường.

Kết quả nhân viên trường còn chưa ở hết một tuần đã sợ chết khiếp chạy ra khỏi biệt thự, nghe nói mỗi khi trời tối, trong toà biệt thự này liền đầy ắp bóng ma.

Rõ ràng trong phòng chỉ có 2 người, nhưng nửa đêm tỉnh dậy sẽ thấy trong phòng chen chúc không đặt nổi chân.

...

Những truyền thuyết như thế nhiều vô số kể.

Còn phương pháp xử lý người khác lần này của Vương Vinh Phát cũng hết sức đơn giản thô bạo.

Mấy ngày trước, lúc vài người bạn của cậu ta tìm chỗ hút thuốc ở trong căn biệt thự cũ, trong lúc vô tình thì phát hiện ra một gian phòng tối đóng kín rất nhỏ, hoàn toàn không có cửa sổ, chỉ cần nhốt người vào một đêm, đến lúc thả ra có lẽ sẽ sợ đến ngu người.

"... Tao xem mày còn đắc ý trước mặt tao được đến bao giờ!"

Thứ Vương Vinh Phát ghét nhất chính là khuôn mặt không có biểu cảm gì của Lý Tú, rõ ràng người đi bắt nạt là cậu ta, nhưng khi thiếu niên vừa què vừa ẻo lả kia lạnh lùng nhìn lướt qua đám người, Vương Vinh Phát sẽ luôn cảm thấy, mình mới là đồ nhãi nhép.

Cuối cùng, lúc này đây, sau khi Lý Tú nghe thấy kế hoạch của cậu ta, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ kinh hoảng mà cậu ta muốn thấy.

"Thả tao về."

Bị kéo đến đây lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Vương Vinh Phát nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lý Tú.

Mặt Lý Tú căng thẳng.

Quả thực lúc này Lý Tú đang lo lắng.

Thực ra cậu không quá quan tâm trò bắt nạt vụng về này của Vương Vinh Phát, nhưng bị nhốt ở nơi này lại là chuyện khác.

Nếu về nhà muộn, làm lỡ "chuyện đó"...

Cậu không tự chủ được, rùng mình một cái.

"Chậc chậc, hiếm thấy đó, chờ đã, thằng què mày sợ ma thật à?!"

Cười nhạo Lý Tú xong, Vương Vinh Phát quay đầu giục bạn.

"Ê ê ê, vẫn chưa mở cửa phòng à?"

Mấy người đi theo cậu ta lúc này đang chổng mông lên, thô bạo lật tung đống lộn xộn bỏ đi đã tích tụ không biết bao lâu ở góc phòng. Nghe thấy câu hỏi của Vương Vinh Phát, bọn họ cũng bắt đầu ngơ ngác lầm bầm.

"Kỳ quái, hai ngày trước là ở đây mà? Cánh cửa kia rất nổi bật..."

Các nam sinh ngẩn ra quan sát bức tường lộ ra trong tầm mắt sau khi đẩy đống lộn xộn ra.

Hơi ẩm nhiều năm qua đã thấm vào tường gạch bên trong, giấy dán tường phong cách châu Âu cổ kính sang trọng đã bị những đốm mốc xanh đen xâm chiếm từ lâu. Mấy nam sinh nhớ kỹ, ngày đó bọn họ phát hiện cánh cửa nhỏ màu đỏ tươi kỳ dị chỉ cao bằng nửa người ở ngay chỗ này.

Nhìn trông rất giống cửa phòng chứa đồ, mặc dù đặt phòng chứa đồ ở vị trí này cũng hơi lạ.

Sau khi đẩy cánh cửa kia là thứ mà bọn họ từng nói với Vương Vinh Phát, một căn phòng tối chật hẹp bị bịt kín, từ bên ngoài có thể khoá lại cánh cửa kia về như cũ.

Các nam sinh nhớ rất rõ, dù sao cánh cửa kia cũng rất quái đản, muốn quên cũng khó.

Nhưng bây giờ bọn họ tìm khắp nơi lâu như vậy, trước mặt cũng chỉ có một bức tường đầy nấm mốc và vết nước, tuyệt nhiên không hề có dấu vết của cánh cửa kia.

"Đùa gì thế, không tìm thấy chỗ kia thật?"

"Có nhớ nhầm chỗ không? Phòng nát ở đây nhiều lắm --"

"Sao thế được, tàn thuốc trên đất vẫn còn đây này."

...

"Đúng là như ma đến."

Một nam sinh nào đó vô tình thốt ra một câu, nhưng bỗng làm tất cả mọi người đều dừng câu chuyện.

Yên lặng ngắn ngủi qua đi, vẻ mặt tất cả đều có thêm chút quái đản.

Không ai thực sự tỏ vẻ hoảng sợ, nhưng bầu không khí vô hình trở nên có phần cứng nhắc, chỉ có Vương Vinh Phát vẫn còn đắm chìm trong sự căm hận với Lý Tú, tiếp tục la hét bảo tiếp tục tìm. Cuối cùng khiến mọi người cũng dần trở nên nóng giận.

Trong căn phòng đổ nát vang lên tiếng mấy người hỏi và chửi mắng nhau.

"A..."

Cho đến khi tiếng ngáp của một người cắt ngang tiếng kêu la chói tai của các nam sinh.

Tiếng của Vương Vinh Phát chợt kẹt trong cổ họng, cùng lúc đó, nam sinh trong phòng cũng như nhận được mệnh lệnh nào đó, đồng loạt ngậm miệng, trong chốc lát, tất cả mọi người tập trung mọi sự chú ý vào người kia.

Đó là một thiếu niên cao lớn, mặt mũi khôi ngô.

Không như bọn Vương Vinh Phát, hắn không mặc đồ hiệu xa xỉ nổi bật, mà mặc đồng phục kiểu âu phục của trường trung học Khải Minh như học sinh ngoan. Nhưng không biết vì sao, đồng phục kiểu Anh do bậc thầy nổi tiếng thiết kế mặc trên người hắn lại có cảm giác phóng đãng không tản hết được.

Màu tóc rất nhạt, giống như màu mắt hắn.

Dưới ánh mặt trời chiều, tròng đen của nam sinh lộ ra màu vàng nhạt như động vật họ mèo nào đó, chỉ có con ngươi màu đen nhỏ nhỏ khảm ở giữa.

"Cậu Phương, cậu thấy sao --"

Mấy người nuốt nước bọt, cẩn thận quan sát vẻ mặt "cậu Phương" trong miệng bọn họ, mở miệng dò hỏi.

Lúc trước bọn họ đánh hội đồng, vị "cậu Phương" này luôn không đếm xỉa đến, ngồi khoanh chân vùi đầu chơi điện thoại trên bệ cửa sổ biệt thự ma như người ngoài cuộc.

"Mẹ kiếp, lại chết... Giữ tháp lại làm mộ à?"

Mà đến tận giờ phút này, hắn mới ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhíu mày nhìn về phía bọn Vương Vinh Phát.

Phương Càn An vừa than phiền, vừa thuận tay ném điện thoại qua một bên.

Lập tức có người chân chó tiến lên, ân cần cất điện thoại giúp hắn.

Phương Càn An nhảy xuống bệ cửa sổ, duỗi người một cái như con mèo lớn. Hình như cuối cùng hắn cũng nhận ra ở đây vừa xảy ra chuyện gì, nheo mắt nhìn Lý Tú mặt mũi đầy bụi đất bị đè trên đất.

"Này." Hắn nghiêng nghiêng đầu, làu bàu một tiếng với Lý Tú.

"Thì cậu nói xin lỗi thôi."

Hắn nói.

Nhận ra Phương Càn An đang nói chuyện với mình, Lý Tú khó nhọc ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Đối diện ánh mắt Lý Tú, Phương Càn An chán ngán ngáp một cái.

"Lão Vương không có ý gì xấu, thấy người như cậu lượn lờ quanh nữ thần của nó thì không vui cũng là chuyện bình thường. Sau đó cậu lại đụng chạm nó nhiều lần như vậy, lúc nào cũng làm người ta tức giận kêu loạn quác quác, cậu không phiền thì tôi cũng phiền." Vương Vinh Phát nghe thấy lời Phương Càn An, ấm ức mấp máy môi, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh gì. Phương Càn An không để ý đến sự cứng đờ của nam sinh bên cạnh, vẫn là bộ dạng lười biếng kia, tiếp tục nói, "Cậu xin lỗi nó một câu, nói sau này cậu sẽ không làm chướng mắt nữa, việc này coi như xong."

Nói xong hắn nhún vai.

"Lão Vương sau này sẽ không làm phiền cậu nữa."

Lý Tú nhìn chằm chằm Phương Càn An, sau khi im lặng một hồi, cậu nhếch mép.

"Phụt."

Lý Tú nhổ một bãi nước bọt về phía Phương Càn An.