“ Ui da!” một tiếng la bất chợt cất lên trong màn đêm.
Tố Linh Vân từ từ ngồi dậy từ dướI nền nhà, tay xoa xoa cáI đầu nhưng vẻ mặt vẫn cườI ngơ ngơ chăm chú nhìn vào chiếc điện thoạI. Cô không để tâm tớI toàn thân ê nhức vì bị ngã xuống đất mà nhanh chóng trả lờI tin nhắn đang hiện hữu trên màn hình điện thoạI.
Tố Linh Vân: [ Vậy là cậu có ngườI mình thích rồI sao?]
Bên kia cũng nhanh chóng trả lờI lạI tin nhắn của cô.
An Vũ Phong: [ Ừ, tớ có rồI. ]
Tố Linh Vân: [ Là ai vậy? Tớ có quen ngườI đó không? Cậu mớI thích hay thích lâu rồI? ]
Một loạt câu hỏI đổ ập lên ngườI An Vũ Phong, anh nhập vàI từ trên màn hình.
An Vũ Phong: [ Tớ mớI thích cậu ấy thôi. NgườI này chắc cậu cũng quen đấy.]
Đọc được câu trả lờI này, khóe miệng Tố Linh Vân bất chợt cong lên. Cô mới bắt đầu nahứn tin vớI An Vũ Phong cách đây vàI tuần, mặc dù hai ngườI đã học chung lớp vớI nhau được 2 năm rồI. Tố Linh Vân đã để ý anh từ đợt văn nghệ chào mừng vừa rồI, nhưng lạI không có can đảm nhắn tin bắt chuyện vớI anh trước, nào ngờ có một ngày An Vũ Phong lạI nhắn tin trước cho cô, điều này khiến Tố Linh Vân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Sau hàng loạt tin nhắn thả thính qua lạI vớI An Vũ Phong, Tố Linh Vân cảm thấy ngườI anh thích chính là bản thân mình. Cô suy luận ra từ những dữ kiện gần đây, từ cách hành xử cho tớI cách nhắn tin của anh.
Tố Linh Vân vui sướng nhảy lên, hú hét cườI như con dở. Lúc này cửa phòng bất chợt bật ra, từ bên ngoàI hình bóng một thanh niên cao lớn xuất hiện, ngườI này là em trai cô Tố Nam.
Tố Nam bực bộI hẵng giọng: “ Chị bị khùng à mà cứ hú hét suốt nãy giờ, có để cho ngườI khác học không thì bảo?”
Tố Linh Vân nghe vậy liền liếc nhìn Tố Nam: “ Này Tố Nam, biết điều thì đừng có làm phiền chị mày, không chị nóI hết tật xấu của mày vớI con bé mà mày crush đấy.”
Tố Nam nghe vậy liền lạnh sống lưng, vộI vàng ngồI thụp xuống bên cạnh Tố Linh Vân: “ Chuyện này… sao chị biết được?”
“ Chị mày cáI gì chả biết, giờ thì phắn đê!”
Tố Nam bĩu môi rồI đứng dậy rờI khỏI phòng. Còn Tố Linh Vân tiếp tục chăm chú vào chiếc điện thoạI cầm trên tay, cô gõ gõ vàI chữ.
Tố Linh Vân: [ Hể, là ngườI quen của của tớ sao ~~ hừmm, vậy cậu đã tỏ tình vớI cậu ấy chưa?]
An Vũ Phong: [ Tớ chưa, nhưng mà phảI giữ giá chứ, sao tớ có thể tỏ tình trước được. NgườI ta phảI tự biết đường mà nhắn tin vớI tớ trước chứ!]
Đọc đến đây, Tố Linh Vân vộI bật cườI, cô nhanh chóng đáp lạI.
Tố Linh Vân: [ Gì mà lạ vậy, giữ giá cáI gì trờI? Cậu thích ngườI ta thì cậu phảI bày tỏ chứ, không thể hiện ra thì làm sao mà ngườI ta biết cậu có ý mà đáp lạI được? NgườI gì kì ghê!]
An Vũ Phong: [ Tớ mặc kệ, tớ không nhắn tin trước đâu!]
Tố Linh Vân tay cầm điện thoạI mà miệng cứ cườI tủm tỉm mãi, trong đầu cô không ngừng xuất hiện viễn cảnh An Vũ Phong sẽ tỏ tình cô rồI hai ngườI sẽ sớm trở thành ngườI yêu. Chỉ nghĩ vậy thôi đã khiến Tố Linh Vân sướng run cả ngườI.
Tố Linh Vân: [ Thôi được rồI, nhưng mà tớ cũng chúc cậu sớm tán đổ được ngườI mình thích nhe!]
An Vũ Phong: [RồI, cảm ơn nhe! À mà giờ tớ phảI được hỏI cậu một câu đúng chứ? Vậy mớI công bằng!]
Tố Linh Vân: [ Òm, được thôi, cậu hỏI gì tớ cũng trả lờI hết cho nghe]
An Vũ Phong: [ Cậu có ngườI mình thích chưa?]
Tố Linh Vân: [ Hừmmm, ờ tớ có rồI á.]
An Vũ Phong: [ Thật á? Là ai vậy?]
Tố Linh Vân: [ NgườI trong lớp mình, cậu cứ đoán đi!]
An Vũ Phong: [ Có phảI Cao Lâm Nhất không?]
Tố Linh Vân có chút bất ngờ, cô nhanh chóng đáp lạI: [ Hả? Sao cậu lạI nghĩ là Cao Lâm Nhất?]
An Vũ Phong: [ Trông cậu ta khá đẹp trai, học giỏI, vớI lạI hai ngườI còn là bạn cùng bàn nên tớ nghĩ đó là khả năng cao nhất rồI!]
Tố Linh Vân bất giác cườI thành tiếng: [ Cậu cứ từ từ đoán đi ha.]
Không hiểu sao Tố Linh Vân cứ cảm thấy An Vũ Phong đang cố tra hỏI cô ngườI cô thích có phair anh không, không lẽ là anh đang ghen rồI?
Sáng hôm sau.
Tố Linh Vân mang theo tâm trạng vui vẻ đến lớp từ rất sớm, bởI vì hôm nay đến bàn cô phảI trực nhật. Vừa tớI lớp, cô đã thấy Cao Lâm Nhất đang đứng lau bảng, cô vộI ném cặp lên chỗ bàn mình rồI chạy tớI chỗ hắn hỏI: “ Còn việc gì tớ có thể làm không?”
Cao Lâm Nhất quay sang nhìn cô, nóI: “ Tớ đã dọn dẹp xong hết rồI.” nóI rồI hắn lạI tiếp tục công việc của mình. Tố Linh Vân vẻ mặt có chút ngạI ngùng vẫn đứng nguyên vị trí nhìn hắn đang lau bảng. Sáng nay cô đã cố gắng dậy sớm hết sức có thể nhưng cuốI cùng đến lớp công việc trực nhật đã được Cao Lâm Nhất hoàn thành đâu vào đó.
Cao Lâm Nhất bất ngờ lên tiếng: “ Cậu có thể đi đổ rác cùng tớ.”
Nghe thấy vậy Tố Linh Vân liền gật đầu vui vẻ đồng ý. NóI là đi đổ rác cùng vậy thôi chứ Cao Lâm Nhất vẫn là hai tay ôm đồm hết, chỉ bảo Tố Linh Vân lẽo đẽo theo sau. Khi hai ngườI vừa ra tớI cửa thì bắt gặp An Vũ Phong. Không hiểu sao Tố Linh Vân tự mình cảm thấy khó xử, tính ra mặt giỉa thích thì liền bị An Vũ Phong cho ăn quả bơ, anh láhc qua hai ngườI rồI về chỗ của mình ngồI xuống. Bình thường An Vũ Phong đi học rất trễ, gần như nhất lớp, thế nhưng hôm nay lạI đến sớm bất ngờ khiến cho Tố Linh Vân trong đầu không khỏI suy nghĩ đủ thứ chuyện.