Tan học.
BởI vì nhà của Ninh Ngọc Thi và Tố Linh Vân ngược đường nên cả hai cũng không về cùng nhau. Về tớI nhà, Tố Linh Vân nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồI chui vào phòng chộp ngay lấy cáI điện thoạI. Trông thấy An Vũ Phong cũng đang ở trạng tháI hoạt động thì cô nhanh chóng gửI tin nhắn.
Tố Linh Vân: [ Hế lô! Đã về tớI nhà rồI sao?]
An Vũ Phong cũng rất nhanh trả lờI cô: [Ừm, tớ phóng nhanh mà.]
Tố Linh Vân: [ TrờI ơi, đi từ từ thôi! An toàn là trên hết!]
An Vũ Phong: [ TrờI nóng quá phảI về nhà ngồI máy lạnh cho mát á cậu.]
Tố Linh Vân cứ mỗI lần nhắn tin vớI An Vũ Phong là lại cườI trong vô thức. Đây là hình ảnh của những ngườI đầu óc chỉ có yêu đương thôi sao.
Nhớ đến chuyện lúc nãy ở khu để xe, Tố Linh Vân liền hỏI: [ À, nãy tớ có thấy cậu chở một bạn gáI nào lớp khác á… có phảI đấy là crush mà cậu nhắc đến không?]
An Vũ Phong: [ Không có. Bạn thân của tớ thôi.]
Nhìn thấy câu trả lờI này, Tố Linh Vân cũng thở phào nhẹ nhõm hơn. Cô nghe trong lớp nóI An Vũ Phong khá thân thiết vớI cô bạn này và anh thường đèo cô bạn ấy về mỗI khi tan học. HồI trước cô không quan tâm đâu nhưng khi có ý vớI anh rồI thì cô khá là để tâm đến chuyện này. Mặc dù đã biết là bạn thân của An Vũ Phong nhưng Tố Linh Vân vẫn cảm thấy ghen tỵ vớI cô bạn đó, cô cảm thấy bản thân vó hơi xấu tính nhưng nghĩ lạI, cô gáI nào cũng sẽ ghen tỵ khi thấy ngườI mình thích thân mật vớI ngườI con gáI khác mà thôi.
Tố Linh Vân nhanh chóng gạt phăng suy nghĩ này qua một bên, trở về trạng tháI vui vẻ như thường ngày, lạI thấy tin nhắn được gửI đến từ An Vũ Phong: [ Sao vậy? Sao cậu lạI hỏI tớ về chuyện đó?]
Tố Linh Vân: [ Ừmm… bởI vì tớ cực kì tò mò về ngườI mà cậu thích đó.]
An Vũ Phong: [ Nhưng mà không nóI được.]
Tố Linh Vân: [ Hừmmm, thế bao giờ thành đôi rồI thì phảI nóI cho tớ biết đấu tiên đấy nhá.]
An Vũ Phong: [ ok, cậu sẽ được biết đầu tiên.]
Tố Linh Vân: [ Thế chúc hai cậu sớm thành đôi nhé. Tớ tò mò lắm rồI đấy.]
An Vũ Phong: [ Khó lắm cậu.]
Tố Linh Vân: [ Bạn ý khó đổ lắm hả? Thế cậu phảI tán nhiệt tình lên đi chứ!]
An Vũ Phong: [ NgườI ta có nhiều ngườI thích lắm. Mình không đến lượt đâu.]
Tố Linh Vân: [ Tò mò thực sự!! Có chung lớp không cậu?]
An Vũ Phong: [ Này kĩ quá rồI! Next question.]
Tố Linh Vân: [Cậu giấu kĩ thế, gợI ý đi cậu.]
An Vũ Phong: [ Shhh. Bí mật không thể bật mí.]
Tố Linh Vân càng cảm thấy bản thân càng có khả năng cao hơn mình chính là ngườI mà An Vũ Phong đang nhắc đến. Cũng không biết vì sao cô lạI có tự tin cao như vậy.
Đột nhiên lúc này Tố Nam đạp cửa xông vào phòng. Ôi cảnh tượng quá đỗI quen thuộc khiến Tố Linh Vân vô cùng cạn lờI, cô hét lên: “ LạI làm sao nữa vậy? Chị mày đâu có làm ồn gì đâu!’’
“ Chị, mau cứu em, bà lại kiểm tra em học đàn đến đâu rồi kìa.”
Tố Linh Vân thở dàI, lạI vậy nữa rồI. Cô để điện thoạI xuống rồI cùng Tố Nam xuống dướI nhà. Vừa thấy bà, Tố Linh Vân liền nhanh nhẹn chạy đến xoa bóp cho bà, cô hạ giọng: “ NộI à, nộI lạI bắt thằng Nam học đàn sao? Dù sao thì nó cũng không thích việc này mà. NộI nên để em nó tự do làm điều nó thích đi nha nộI!]
Tố Nam đứng bên cạnh cũng phụ họa gật đầu lia lịa.
Bà nộI Tố cau mày tức giận nói: [ Mong ước lớn nhất của ông nộI tụI bay là có ngườI nốI dõI được truyền thống chơi nhạc cụ của nhà họ Tố. Thế nhưng bố tụI bay giờ đã không còn rồI, thì thằng Nam Nam phảI là ngườI kế nhiệm tiếp theo. Bộ tụI bay muốn ông nộI ở trên trờI rồI mà còn không yên lòng sao?]
Ông nộI Tố Linh Vân đã mất từ 15 năm trước, quả thực trước khi mất, ông đã nóI như vậy. Còn bố mẹ cô đã mất trong một vụ tai nạn khi cô chỉ mớI là đứa bé 10 tuổI. BởI vì mẹ cô là cô nhi nên cũng không có ngườI thân nào hết. CuốI cùng, ngườI thân duy nhất của hai chị em cũng chỉ còn bà nộI Tố, bà đã một tay nuôi nấng hai chị em cho tớI hiện tạI.
Nhà họ Tố có truyền thống về lĩnh vực âm nhạc từ ngày xưa, mỗI ngườI trong họ đều có khả năng thiên phú về một loạI nhạc cụ bất kì, và bố của cô có khả năng về piano và violin. Còn mẹ cô là một diễn viên ca kịch, do đó, cả hai chị em đều được bố mẹ luyện tập cho từ nhỏ. Nhớ hồI đó hai ngườI bọn họ đều vô cùng nổI tiếng, nhưng sau từng ấy năm, họ cũng dần hcìm vào sự quên lãng. Chính vì sự nuốI tiếc ấy cũng như là mong muốn của ông nộI nên bà nộI Tố đã tiếp tục chỉ dạy hai chị em. Chỉ có điều, Tố Nam lạI cảm thấy không hứng thú vớI bất cứ thứ gì liên quan đến âm nhạc, việc cậu thích là chơi thể thao, đặc biệt là đá bóng, mỗI lần luyện tập hay kiểm tra cậu cũng chỉ làm qua loa đạI kháI cho có lệ, vì vậy mà trình độ của cậu mãI không thể lên được. Điều này khiến cho bà nộI Tó vô cùng phiền lòng.
Tố Linh Vân giảI thích: “ Vâng, con biết điều đó mà nộI, nhưng không phảI có con rồI sao? Con sẽ là ngườI thực hiện mong muốn ấy của ông. Còn về thằng Nam, nộI hãy để nó làm những gì mà nó muốn đi.”
Nghe Tố Linh Vân nóI vậy, sắc mặt bà nộI Tố vẫn nghiêm nghị, không hề thay đổI.
Thấy thế, Tố Linh Vân tiếp tục nóI: “ Nếu nộI cứ tiếp tục ép thằng bé thì càng phản tác dụng mà thôi. Vừa không làm tốt được theo ý muốn của nộI, lạI không thể làm tốt được những sở trường của em ấy. Lâu dần sẽ sinh ra cảm giác chán nản, gượng ép và thậm chí là mất định hướng cho tương lai. Thay vì cứ ép buộc Nam Nam làm những điều mà thằng bé không thích thì chẳng phảI nên ủng hộ ước mơ của em ấy sao. MỗI ngườI sẽ có một khả năng riêng và một ước mơ riêng, không thể chỉ vì truyền thống của gia đình mà ép ngườI ấy phảI làm theo được. NộI thấy con nóI vậy có đúng không nộI?”
Mà lờI nóI này của Tố Linh Vân cũng khiến bà nộI Tố vàI phần lay động, ánh mắt bà cũng dần thay đổI. Thừa thắng xông lên, Tố Linh Vân tiếp tục nóI: “ Nếu mà nộI không yên tâm về truyền thống gia đình có tiếp nốI được hay không, hoặc là lo lắng về mong muốn của ông nộI thì cũng đừng lo, bởI vì có con mà. Con rất thích chơi đàn nên con sẽ là ngườI thực hiện nó. Còn về Nam Nam, nộI hãy cho em ấy làm theo những gì em ấy muốn nhé!”
Im lặng một hồI lâu, cuốI cùng bà nộI Tố cũng thở dàI thỏa hiệp theo ý của cô. Bà nóI: “ Nếu vậy thì con hãy làm tốt cả phần của Nam Nam! Và Nam Nam, bà mong rằng con sẽ không hốI hận về quyết định của mình!]
Nghe vậy, cả hai chị em đều vui mừng gật đầu đồng ý, sau đó vui mừng đập tay vì thắng lợi ngày hôm nay.