Nghe cô nóI vậy thì An Vũ Phong cũng bắt đầu thử sức. Bất ngờ là anh vẽ vô cùng đẹp, Tố Linh Vân ngạc nhiên nhìn theo: “ Thật sự là lần đầu sao?”
An Vũ Phong gật đầu.
“ Ê, đỉnh đấy chứ. Lần đầu mà được như vậy rồI á? Cậu khéo tay thật ý! Đi mình trang trí nốt!” Tố Linh Vân phấn khích nóI.
Nhìn thành quả chiếc bánh mà hai ngườI cùng trang trí, Tố Linh Vân vô cùng tự hào, cô nóI: “ Cậu mang chiếc bánh này về đi! À từ từ đã, cho tớ chụp một bức đăng locket đã!”
“ Mình cùng làm mà, phảI chia đôi chứ nhỉ.”
“ Cậu cứ cầm về đi, nhà tớ không có ai thích ăn bánh kem đâu. Cậu hình như có em trai mà nhỉ, mang về cho em ấy!”
“ Vậy cũng được sao…”
Tố Linh Vân vỗ vai anh: “ Ừ cứ cầm đi, không phảI ngạI! Đi, mình đến chỗ khác xem thử!”
Cứ thế, An Vũ Phong bị Tố Linh Vân lôi đi hết chỗ này tớI chỗ khác đến mệt lả ngườI. Tình cảnh này thật giống Tô Nam. Con gáI ai cũng tràn trề năng lượng như vậy sao?
MãI tớI khi thấy vẻ mặt muốn biểu tình của An Vũ Phong, Tố Linh Vân mớI tha cho anh, để anh ngồI nghỉ ở ghế rồI cô chạy đi mua đồ uống.
“ Nè, cho cậu. ThờI tiết này uống cacao nóng là quá hợp lý rồI!” Tố Linh Vân đưa cốc cacao nóng hổi tới trước mặt An Vũ Phong.
“ A, cảm ơn.” An Vũ Phong ngạI ngùng nóI: " Lại để con gái đi mua đồ uống... có hơi... Nói thẳng ra là ngại ý..."
" Khách sao gì chứ! Tớ nói rồi, nam nữ như nhau, ai mua mà chả được. Tớ biết chỗ nào ngon thì tớ đi mua thôi, với cả cậu mệt thì cứ ngồi nghỉ đi." Tố Linh Vân hào phóng nói.
“ Tại vì, tớ cảm thấy là, cậu đốI xử quá tốt vớI tớ ấy. NgườI ngoàI không biết còn tưởng cậu thích tớ cơ.”
LờI nóI này trực tiếp khiến Tố Linh Vân mém phun hết chỗ cacao đang ngậm trong miệng, cô ho sặc sụa vì nóng.
“ Tớ, tớ đùa thôi, đừng phản ứng quá như vậy chứ.” An Vũ Phong lấy giấy ra đưa cho cô lau miệng.
Tố Linh Vân chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập cực kì mạnh, lộ rõ là cô thíc An Vũ Phong đến vậy sao?
“ Tớ, tớ.” Tố Linh Vân ấp úng, mãI cũng chẳng thốt ra thành lờI.
“ Tớ đùa thôi, cậu chắc chắn là luôn đốI xử tốt vớI mọI ngườI, không chỉ riêng mình tớ.” An Vũ Phong cườI xòa.
“ Không có. Tớ chỉ đốI tốt vớI những ngườI tớ yêu quý. ” Tố Linh cảm thấy mình hơi thất thố, liền hẵng giọng: “ Ý là những ngườI tớ thân thiết, ờm, đúng vậy, cậu là ngườI bạn cực kì thân thiết vớI tớ nên, nên…”
“À, ừm tớ hiểu rồI.”
Tố Linh Vân quay mặt đi chỗ khác, trờI ơi cô làm cáI gì vậy chứ. Thật là mất mặt quá đi mất. Vừa hay, ánh mắt cô lạI xoẹt qua một cửa hàng nhạc cụ nhỏ phía bên kia, cô liền đứng bật dậy nóI: “ Ở kia cóc ửa hàng nhạc cụ kàI, chúng ta tớI đó xem một chút!” nóI rồI cô cũng chẳng để An Vũ Phong kịp suy nghĩ mà kéo anh đi luôn.
Vào bên trong, Tố Linh Vân vô cùng thích thú đảo mắt quanh một vòng. Bề ngoàI nhìn trông rất nhỏ nhưng bên trong thì có đầy đủ các loạI nhạc cụ, trông vô cùng sạch sẽ và ấm cúng.
“ Cậu thích nhạc cụ hả?” An Vũ Phong bất ngờ lên tiếng.
Tố Linh Vân vui vẻ gật đầu lia lịa: “ Ừm, tớ thích lắm. Tớ còn được ông và bố dạy cho chơi đàn từ nhỏ cơ!”
An Vũ Phong hơi ngạc nhiên: “ Vậy là cậu có thể chơi đàn được sao? Cậu chơi loạI nào vậy?”
“ Ừm… piano và violin. Gần đây có tập thêm guitar, nhưng thấy nó khá là dễ.”
“ Thật á? Ui cậu giỏI thật ý!” An Vũ Phong nhìn cô vớI ánh mắt cực kì sùng báI. Cô gáI này vậy mà có nhiều tàI lẻ như vậy, ừm, trừ môn hóa ra thì không phảI là một ngườI hoàn hảo sao?
“ Cũng bình thường thui, tớ may mắn là được ngườI nhà chỉ dạy nên biết một xíu thôi. Cậu muốn nghe thử tớ đàn không? Cậu muốn nghe loạI nhạc cụ nào?” Tố Linh Vân được khen thì mũI như nở hoa nhưng vẫn cố tém lạI vì không muốn ngườI khác nghĩ cô giống anh Sơn sĩ.
“ Vậy thử violin được không? Tớ bình thường chỉ thấy ở trên mạng thôi chứ chưa nghe ngoàI đờI bao giờ!” An Vũ Phong phấn khích nóI.
“ Tất nhiên rồI, chờ tớ một chút!”Tố Linh Vân tìm kiếm một hồI cuốI cùng cũng chọn một chiếc đàn ở trên kệ, cô quay ra nóI vớI ông chủ: “ Ông ơi, cháu có thể thử cây đàn đó được không ạ?”
“ Ồ mắt nhìn của cô bé tốt đó!” NóI rồI anh đi đến kệ lấy đàn xuống đưa cho Tố Linh Vân, lạ nóI: “ Chiếc đàn này là loạI tốt nhất mớI nhập khẩu về từ nước P, dây đàn cũng được làm từ chất liệu hoàn toàn mớI.”
Tố Linh Vân vui vẻ nhận lấy cây đàn, cô nhắm mắt lạI, bắt đầu cảm nhận để cho cơ thể cùng cây đàn hòa vào làm một, sau đó liền kéo ra những âm thanh trầm bổng vô cùng nhẹ nhàng, tiết tấu dần trở nên nhanh hơn, dồn dập, cứ thế lôi kéo An Vũ Phong vào giai điệu cảu tiếng đàn khiến anh không còn cảm nhận được bất kì thứ gì xung quanh nữa. Trước mắt anh hiện tạI chỉ có cô cùng vớI tiếng đàn violin du dương động lòng ngườI. Không biết qua bao lâu, Tố Linh Vân kết thúc tiếng đàn trong sự trâm trồ của ông chủ tiệm, chỉ có An Vũ Phong vẫn chưa thể thoát khỏI bản nhạc ấy, anh vẫn còn đang nhắm mắt và cảm nhận chúng.
Tố Linh Vân chạy đến búng tay một cái mới làm An Vũ Phong choàng tỉnh.
“ Thấy sao?” Tố Linh Vân vui vẻ hỏI cảm nhận của anh.
An Vũ Phong nghiêm túc nóI: “ Tớ thắc mắc là sao cậu không dùng tàI nghệ này đăng ký tiết mục văn nghệ vậy? Thật sự là rất tuyệt vờI luôn ấy. Uầy, cậu giỏI thật sự!”
“He, cảm mơn nhe! Thực ra thì tớ cũng không đủ tự tin để biểu diễn violin trước mặt nhiều ngườI như vậy đâu.”
“ Cậu giỏI như vậy mà! Tự tin lên! Ai mà nghe được tiếng đàn của cậu cũng phảI trầm trồ đến trố mắt cho mà xem!”
An Vũ Phong càng khen Tố Linh Vân trong lòng lạI càng sung sướng hơn. Quả nhiên khi giỏI một cáI gì đó thì tán crush cũng dễ như trở bàn tay nhỉ. Cô cầm chiếc đàn tiến về phía ông chủ: “ Ông ơi, cháu lấy chiếc đàn này nhé! Ông đóng góI rồI gửI nó đến địa chỉ này giúp cháu!”
Xong việc, cả hai chào tạm biệt ông chủ tiệm rồI ra về. Giờ cũng đã muộn nên cả hai bắt đầu về nhà. Lúc này tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn, Tố Linh Vân thích thú đưa tay ra hứng, vui vẻ nóI: “ Cảm ơn cậu! Hôm nay tớ vui lắm!”
“ Tớ cũng thế! Lần sau chúng ta cùng đi chơi tiếp nhé!”
Nghe được lờI mờI này của anh, Tố Linh Vân lòng vui như trẩy hộI, vui sướng vô ngần: “ Tất nhiên rồI!" sau đó hét lên thật lớn: "Giáng sinh vui vẻ!”
" Ừm, giáng sinh vui vẻ!"