Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 102




Ánh mắt cô tràn đầy sức xuân nhìn anh: "Nếu anh không biết làm, em sẽ dạy anh”

Rõ ràng là lời nói rất đứng đắn, dưới lời mềm mỏng của cô, Lục Vân Dương lại nghe ra một cảm giác rất khiêu khích dục vọng.

Anh đảo mắt, cô hơi khom lưng, quân áo quá rộng thùng thình cũng theo động tác của cô tụt xuống, phong cảnh nơi cổ áo kia nhìn không sót một chút nào dưới mí mắt anh.

Dưới cái nóng nực này, khắp nơi đều bị "cám dỗ" bị "nhắm vào", cho dù là người đàn ông kiên định hơn nữa, bức tường trong lòng cũng từng chút một buông lỏng.

Lục Vân Dương nhìn chằm chằm cô, nhìn trong mắt cô lộ rõ quyến rũ, yết hầu nhẹ nhàng: "Cái này anh biết, không cần em dạy anh”

Ngọc Đào nhướng mày, đang định mở miệng, người đàn ông lại bất ngờ đưa tay, ôm cô vào lòng anh.

Động tác bất thình lình khiến Ngọc Đào hoảng sợ, trong miệng bất giác a một tiếng, trong nháy mắt tiếp theo, người đàn ông cúi đầu, hung hăng cắn môi cô.

Nụ hôn của anh không dịu dàng như lần trước, giống như đang phát tiết, mang theo một ngọn lửa thiêu đốt, nhanh chóng công kích thành trì của cô, hơi thở nóng rực trên người anh xâm lược cảm quan của cô, khiến cô nhịn không được mà kêu lên.

Tô Ngọc Thanh đi ngang qua ngoài cửa đột nhiên nghe thấy trong phòng truyên đến một loạt âm thanh quái dị, theo bản năng dừng bước, đi vê phía trước, gõ cửa: "Chị, chị đang làm gì vậy?” Cũng không thể trách Tô Ngọc Thanh suy nghĩ nhiều, lúc nãy cô ấy nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết của chị gái ở trong phòng, hơn nữa cánh cửa của căn phòng này lại có vẻ đã bị khoá lại.

"Chị đang ngủ sao?" Tô Ngọc Thanh nhẹ nhàng đẩy cửa một cái, cảm giác như là cửa chưa đóng vậy?

Người đàn ông trong phòng nghe thấy có động tĩnh bên ngoài, cử chỉ như là bị nhấn vào nút tắt, ngay lập tức bình tĩnh lại.

Anh nhanh chóng mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ với mái tóc đen tuyên rối bời trước mặt, vẻ mặt mê mẫn ngất ngây, lại kìm không nổi mà cắn một cái nhẹ vào môi của cô.

"Có người đến rồi." Anh hạ giọng nói nhỏ, hơi thở hổn hển trên mặt của cô.

Cô gái nghẹn giọng, giọng nói nhẹ đến mức không thành lời.

"Anh cần ra ngoài không?" Anh cắn vào đôi tai của cô mà cười hỏi.

Ý thức của Ngọc Đào từ từ quay về, lúc này mới từ tốn trả lời rằng: "Em khoá cửa rồi..."

Vừa dứt lời, giọng nói bên ngoài lại nhanh chóng vang lên: "Chị ơi, em vào đây nhé...

Không đợi Ngọc Đào trả lời, chốt khoá trước cửa đột nhiên mở ra.

Nhìn thấy cánh cửa sắp bị đẩy ra, đầu óc Ngọc Đào trở nên lúng túng, lập tức bật dậy từ cơ thể của người đàn ông, còn chưa suy nghĩ ra cách ứng phó, người đàn ông sau lưng đã "lạch cạch" một tiếng, từ cửa sổ đang mở nhảy một cái xuống dưới.

Hành động đó nhanh như cắt, còn nhanh nhẹn hơn báo đốm, làm cho Ngọc Đào vô cùng ngạc nhiên.

Rất nhanh, cửa đã bị Tô Ngọc Thanh đẩy ra từ bên ngoài, cô nhìn thấy Ngọc Đào đang quần áo rối bời, lại còn có vẻ sững sờ trên khuôn mặt, hoảng hốt mà chạy đến nắm lấy tay của Ngọc Đào: "Chị, chị không sao chứ?"

Ngọc Đào nhìn sang cửa sổ trong vô thức, người đàn ông bên chỗ cửa sổ sớm đã chạy đi mất rồi, chỉ còn để lại một khung cảnh nơi xa.

Cô nhanh chóng nở nụ cười, trong lòng cũng trở nên thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào Tô Ngọc Thanh: "Chị không sao cả, sao đột nhiên em lại đến đây?"

"Vừa nãy em nghe tiếng kêu thảm thiết phát ra từ phòng của chị." Tô Ngọc Thanh thật thà nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ngọc Đào nhướng mày cười một cái: "Không sao, vừa nãy không chú ý đụng đổ đồ thôi."

Tô Ngọc Thanh nghe tiếng thở của cô cảm thấy có gì đó không đúng, lại nhìn sang gương mặt đỏ ửng của cô, đưa tay lên sờ mặt cô một cái trong vô thức, ngay lập tức la lên: "Sao mặt chị lại nóng vậy chứ? Chị sốt sao?"