Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 103




Ngọc Đào giật mình một cái, đột nhiên có cảm giác kích thích như sau khi làm xong một chuyện gì đó thì bị người khác bắt gặp vậy: "Chị không sốt, chỉ là trời quá nóng thôi, đỏ do nóng..."

Cô nói chuyện một hồi, ánh mắt lại liếc nhìn qua phía cửa sổ, trong lòng nghĩ, chắc là anh ấy vẫn chưa rời đi đâu nhỉ?

Ánh mắt của Tô Ngọc Thanh như đang dò xét cô, cảm thấy vẫn không thể yên lòng, lại sờ vào trán của cô: "Nhưng mà trán của chị cũng rất nóng."

Cô ngây người ra trong giây lát, lại nói: "Chị ở đây đợi em chút, em đi tìm anh Vân Dương, giờ này chắc anh ấy vẫn còn đang ở nhà."

Nói rồi lập tức muốn rời đi, Ngọc Đào nắm tay cô kéo lại: "Đừng đi, chị không sao đâu, em không cần đi làm phiền người khác đâu."

"Không sao đâu chị." Tô Ngọc Thanh tưởng rằng cô chỉ là vì ngại làm phiền: "Anh Vân Dương là người rất tốt, chỗ anh ấy nhất định có thuốc hạ sốt, em xin thì nhất định anh ấy sẽ cho."

"Chị thật sự không sao." Ngọc Đào cười đến đau cả bụng, chỉ vào đồ vật để trên bàn: "Vừa nãy chị đổ thuốc không để ý làm đổ đồ thôi, em cứ đi làm việc đi"

Tô Ngọc Thanh nhìn cô một cách không tin tưởng, nhưng sau cùng cũng chẳng phát hiện điều gì khả nghi nói rằng: "Vậy em đi làm việc đây, có gì cứ gọi em”

Tô Ngọc Thanh vừa bước ra ngoài, Ngọc Đào lập tức khoá chặt chốt cửa lại, sau đó chạy đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, người đàn ông vẫn đang dựa vào mặt bên của bức tường, ánh mắt nhìn về nơi xa một cách say đắm.

Ngọc Đào trở nên nhẹ lòng, mím môi, ém giọng cười một chút: "Người đi rồi chứ?"

Ánh mắt bất mãn của Ngọc Đào liếc người đàn ông, nếu như không phải bỗng nhiên anh dùng chiêu này, lúc nãy cô cũng không đột nhiên trở nên hoảng hốt, càng sẽ không gọi Ngọc Thanh quay về: "Đều do anh, nếu không phải anh tự nhiên hôn em, Ngọc Thanh cũng sẽ không gõ cửa."

Cô ấy mà không đến gõ cửa, thì đã không làm hỏng chuyện tốt của họ rồi.

Lục Vân Dương nhìn thấy vết đỏ ửng trên mặt cô, đôi mắt nhìn thoáng qua, cái dáng vẻ lẳng lơ ấy, giống như là con hồ ly tinh mê hoặc người khác vậy.

Anh liếm lấy môi dưới, từ từ dựa qua đó, nựng cằm cô, ngón tay lướt đôi môi bị hôn đến đỏ ửng lên của cô, giọng nói như đang cười hỏi: "Kích thích như vậy, không lẽ em không thích sao?”

Anh luôn rất nghiêm khắc và chuẩn mực, cho nên Ngọc Đào luôn cảm thấy anh là một người đàn ông rất nhàm chán, lúc này lại nói những lời không chuẩn mực như vậy, làm cho cô nhất thời không thể phản ứng lại được.

Đến lúc hoàn hồn lại, cô đưa tay lên, một lúc lại nắm lấy cổ của người đàn ông, trực tiếp nhắm vê hướng anh mà cắn, giọng nói không rõ ràng: "Vậy vào đây tiếp tục..."

Lúc nãy gay cấn lại bị cắt ngang, lý trí của Lục Vân Dương đã chiếm lấy đầu óc của anh, anh bóp lấy mặt của cô gái, hôn trên môi của cô, rồi hạ giọng dỗ ngọt nói: "Ngoan, sau này chơi tiếp, đừng để lát lại bị Ngọc Thanh phát hiện."

Ánh mắt Ngọc Đào liếc anh, đưa tay nâng mặt lên cắn vào cằm, giọng nói mang theo sự hưng phấn: "Không phải anh cảm thấy kích thích sao, em cũng cảm thấy kích thích, anh mau vào đây!"

Cô làm vẻ muốn kéo anh vào trong, Lục Vân Dương đưa tay một cái đã chống lại chỗ cửa sổ, nhìn cô mà nghiêm túc giải thích: "Đừng như vậy, một chút mà làm kinh động đến mẹ em, nói không chừng sau này anh sẽ không thể nào đến tìm em nữa."

Tuy rằng người của Tô gia không có vấn đề gì, nhưng nếu bị phát hiện rằng ban ngày ban mặt, anh đột nhiên xuất hiện trong phòng của cô, thì cho dù là không có vấn đề thì cũng sẽ thành có vấn đề!

"Hiện giờ anh vẫn chưa nghĩ ra phải nói với họ như thế nào, em cho anh thêm chút thời gian, anh rất nhanh sẽ tìm được cách thôi."