Mới có ba ngày, anh ấy lải nhải chưa được mấy câu mà đã sắp bị ngạt c.h.ế.t rồi.
Nhưng anh ấy nhìn thấy Hứa Yến nằm trên giường nghỉ ngơi, lại ngại không muốn quấy rầy anh. Haiz! Những ngày ma quái của cuộc thi kiểm tra đánh giá này nhanh chóng kết thúc đi trời. Khi trở về anh ấy phải đi tán dóc, giải toả nỗi khổ như bị câm này!
Lúc này Lý Đại Tráng nhìn dáng vẻ của Hứa Yến thì làm gì có chuyện anh ấy không hiểu nữa, thằng nhóc này đang nhớ vợ chứ gì! Đừng nhắc nữa, anh ấy cũng nhớ vợ lắm rồi.
Sau khi Hứa Yến xuống tàu, trong lòng anh hừng hực khí thế, vui vẻ về nhà muốn lập tức nhìn thấy bé con yêu kiều mà anh nhung nhớ.
Nhưng khi về đến nhà, anh được cho hay bé con yêu kiều của mình đã đến Thượng Hải, lại còn hùng hùng hổ hổ đi ngay vào ngày hôm sau anh rời đi nữa chứ.
Cô bé lừa đảo, rõ ràng là nói không nỡ xa anh, còn nói ở nhà ngoan ngoãn chờ anh về.
Hứa Yến còn có thể làm gì đây? Anh chỉ có thể mở to mắt chờ đợi thôi chứ sao. Vốn còn tưởng rằng tối nay có thể ôm bé con ngủ, không ngờ chỉ còn lại một mình anh trong căn phòng trống. Không đúng, trong phòng còn có hai thùng chuyển phát nhanh mà bé con gửi về ở cùng anh, hai ngày nữa bé con mới trở về...
...
Bên này, đám Giang Noãn xuống tàu, ba ngày trước khi về họ đã mua xong vé tàu về Bắc Kinh, còn gọi điện cho người nhà, dặn dò thời gian mình trở về, để họ yên tâm.
Bốn người mỗi người lôi hai cái vali đầy ú ụ đi ra ngoài, Giang Noãn như có linh cảm, cô ngẩng đầu liếc nhìn về một hướng, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao thẳng đứng đó. Người đàn ông hiên ngang đứng đó quét mắt về mọi hướng, giây tiếp theo khi cô nhìn anh, ánh mắt của người đàn ông cũng nhìn về phía cô một cách chính xác. Hai người ở trong đám đông nhìn nhau, khuôn mặt tuấn tú với vẻ lạnh lùng góc cạnh sắc bén vừa rồi của anh tan ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hứa Yến vội vàng đi tới xách vali cho cô, Giang Noãn vô cùng ngạc nhiên, cô đã gọi điện thoại nói với người nhà rằng cô và bạn của cô sẽ cùng nhau bắt xe buýt trở về, lúc đến trạm tàu vẫn còn sớm nên không cần tới đón cô.
Không ngờ người chồng thân yêu của cô lại đến đón cô, bây giờ mới năm giờ sáng, đi ô tô phải mất nửa tiếng, anh phải dậy sớm biết bao chứ.
Hôm kia anh vừa mới thi kiểm tra đánh giá xong, chắc chắn rất vất vả, anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn, trời còn chưa sáng mà anh đã dậy rồi. Lòng cô bồi hồi, giọng điệu có chút đau lòng: "Anh, anh đợi bao lâu rồi? Em đã nói với ông nội là không cần đến đón em, anh mới thi kiểm tra đánh giá xong, chắc chắn rất mệt, vậy mà anh còn đến đón em..."
Hứa Yến nghe cô nói, anh dừng chân lại, dùng tay rảnh sờ đầu cô, trầm giọng nói: "Không chờ lâu đâu, anh không mệt. Em đi tàu lâu như vậy, về nhà có thể ngủ bù một giấc."
Giang Noãn ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay còn chưa rời khỏi đầu mình, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Lý Nguyên Nguyên, Trang Nghiên và Đường Tuyết bày tỏ vừa bước xuống tàu đã bị cho ăn “cơm chó”.
Ngoài ra, họ còn nghe thấy giọng điệu quyến rũ và làm nũng của Giang Noãn, trái tim họ cũng thấy ngọt ngào mà run lên. Bọn họ chỉ nghe thôi mà nóng lòng muốn dâng hai tay mang tất cả những thứ tốt đẹp trên đời này tới, lực sát thương đối với phụ nữ mạnh mẽ như vậy, đối với chồng mình thì dè dặt đến mức thành dáng vẻ gì rồi!
Trong nháy mắt, Lý Nguyên Nguyên cảm thấy Hứa Yến tuyệt vời là điều đương nhiên, anh ấy còn có thể tuyệt hơn thế nữa.
Tuy nhiên, Lý Nguyên Nguyên, Trang Nghiên và Đường Tuyết nhìn cách Giang Noãn đối xử với chồng của mình như vậy, đều có chút khó hiểu, nhìn bộ dạng này xem, nào giống người phụ nữ mạnh mẽ thường ngày lăn lộn với họ chứ? Nào có giống người phụ nữ ngầu lòi độc đoán, người đã đi mua sắm ở Tân Thế Giới vài ngày trước ở Thượng Hải! Rốt cuộc phụ nữ có bao nhiêu khuôn mặt vậy? Liệu trong tương lai bọn họ có bất giác làm nũng với chồng mình như Giang Noãn không?
Cả ba không ngừng miên man suy nghĩ về nó.