Bọn họ đi ké xe Hứa Yến về nhà, suốt dọc được nhìn cảnh Hứa Yến ở ghế lái và Giang Noãn ở ghế phụ khoe tình cảm, hoàn toàn không coi ba người họ là người ngoài. Hai người họ một người tay trái, một người tay phải đan chặt vào nhau, Giang Noãn ôm tay chồng mình vào trong lòng mà không chút kiêng kỵ.
Bọn Lý Nguyên Nguyên thấy Noãn Noãn nắm tay chồng mình trước, anh chồng thì liếc nhìn Noãn Noãn và tỏ ý trong xe vẫn còn ba bóng đèn sáng trưng, phải chú ý chút! Cô ấy thấy Noãn Noãn dẩu môi không vui, chớp chớp mắt nhìn anh chồng, anh chồng lập tức nhượng bộ, tùy ý để cô nắm tay.
Ba người họ bị chịu đựng 10.000 vết thương, yếu ớt di chuyển ánh mắt nhìn về phía cửa sổ xe, không nên quan sát toàn bộ quá trình thì hơn.
Nửa tiếng sau, ba người xuống xe, mỉm cười vẫy tay rồi xe jeep phóng đi.
Cả ba cùng hít một hơi khí lạnh trong trẻo, thở ra... trong sạch mát mẻ! Cuối cùng cũng không còn vị ngọt sến sẩm đó nữa!
Ba người họ ai về nhà nấy, căn nhà vắng lặng, mọi người vẫn đang say giấc nồng.
Trái tim lại phải chịu thêm 10.000 vết thương nữa, phụ nữ có chồng như báu vật! Hừ! Các cô cũng phải tìm một người nuông chiều và yêu thương mình mới được!
...
Giang Noãn trở về phòng riêng của hai người, cô nhìn Hứa Yến mang hành lý vào, đóng cửa lại.
Giang Noãn lập tức ôm eo anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh, yên lặng ôm anh một hồi. Sau đó Hứa Yến xoay người ôm chặt cô vào lòng.
Giang Noãn ở trong vòng tay anh nũng nịu vặn vẹo, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú ửng hồng của anh, dịu dàng nói với anh: "Anh, em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?"
Người đàn ông ôm cô im lặng, lúc này cô chỉ nghe thấy tiếng thở giữa hai người, đợi một lúc sau anh vẫn im lặng, Giang Noãn nghĩ: Anh ấy sao vậy, vừa rồi còn ổn mà, sao vừa vào phòng cảm xúc đã biến hoá rồi?
Thật lâu sau, người đàn ông tựa vào vai cô trầm giọng nói: "Thật sự rất nhớ anh?"
Đương nhiên Giang Noãn không thể nói thật rằng trong mấy ngày ở Thượng Hải, cô thực sự đã chơi điên cuồng, hao tổn rất nhiều sức lực, cho nên không nhớ tới anh. Nhưng cô có nhớ anh thật mà, lúc mua đồ nhớ tới anh, trên đường ngồi tàu hỏa trở về cũng nhớ đến anh, đó không phải là nhớ sao?
Nghe giọng điệu tủi thân của người đàn ông, cô nghĩ đến anh đã một mình ở trong căn phòng trống suốt hai đêm, thế nên cô ôm eo anh dỗ ngọt: "Nhớ chứ nhớ chứ, bởi vì bọn em đã nghe Tiểu Tuyết kể về những điều thú vị ở Thượng Hải, và những ẩm thực, phong cảnh ở đó nên bọn em đều khao khát muốn đi. Với cả bọn em cũng rảnh nên đã đi, đó, những thùng chuyển phát nhanh đó là em mua rất nhiều áo, quần, giày dép cho anh đấy."
"Mặc dù em cũng mua cho người nhà, nhưng em mua cho anh nhiều nhất, ai bảo anh là người quan trọng nhất trong trái tim em, là người chồng thân yêu mà em yêu nhất, em không nhớ anh mà còn mua cho anh nhiều thứ như vậy à? Anh ơi, lần sau chúng ta cùng đi đi, em muốn đi với anh hơn, muốn cùng anh đi đến nhiều nơi hơn, được không anh?"
Cô ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: "Anh ơi, anh ở chỗ thi kiểm tra đánh giá có ăn ngon không? Ngủ ngon không? Hôm nay em sẽ làm cho anh một bữa thịnh soạn để bù lại cho anh. Em nghe nói kỳ thi kiểm tra đánh giá rất khó, áp lực rất lớn đúng không anh? Thi không tốt cũng không sao, đến lúc đó em chăm chỉ hơn là được..."
Giang Noãn cứ nói cứ nói, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười bị bóp nghẹt ở bả vai và hõm cổ của mình.
Giang Noãn cũng cười, dỗ xong nhanh vậy à? Người đàn ông này dễ dỗ quá rồi đấy, mặc dù cô đã bỏ bớt một số quá trình và chọn lọc những gì anh thích nghe, nhưng đây là những lời thật lòng của cô đó! Cô không hề nói dối anh.
Hứa Yến cười một lúc, trong lòng thấy thoải mái, mặt mày mang theo ý cười, giọng điệu và lời nói dịu dàng trả lời từng câu hỏi vừa rồi của cô: "Được, sau này chúng ta sẽ cùng nhau đi nhiều nơi hơn."
"Anh ở đó không mệt, chỉ nhớ em rất nhiều..."
"Bé con, kết quả thi kiểm tra đánh giá vẫn chưa được công bố, nhưng anh phát huy như bình thường, chắc sẽ không làm em thất vọng. Ba ngày nữa thi văn hóa, anh sẽ cố gắng..."
Anh vừa nói vừa bế Giang Noãn lên, để hai chân cô vòng qua eo anh, sau đó đẩy người đang ôm mình lên cánh cửa, chóp mũi từ từ ngửi mùi hương ngọt ngào quyến rũ trên cơ thể cô. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào đôi môi như anh đào khiến anh nhung nhớ ngày đêm, và... nhớ nơi đầy đặn mềm mại như môi của cô, nhớ nơi mỏng manh như môi của cô...
Giang Noãn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hứa Yến lúc này, cô có chút căng thẳng và cũng có chút háo hức, vòng tay ôm lấy cổ anh, cọ lên chóp mũi anh, dịu dàng gọi anh: "Anh ơi..."
Vừa dứt lời, hơi thở trong trẻo và nam tính của người đàn ông lập tức nhấn chìm cô, hai người vô cùng thân mật quấn lấy nhau như sấm với lửa...