Cô ấy ăn no cả một màn “cơm chó” này rồi, nội tâm gào thét điên cuồng: Trời ạ! Cưng chiều thật đấy! Chồng của cô tiên là một người đàn ông có một không hai gì thế không biết! Liệu mình có thể gặp một người đàn ông tốt như vậy trước kỳ mãn kinh không nhỉ? Khóc!
Nhưng khi nhìn cô tiên, cô ấy không nhịn được mà nghĩ: Cô tiên xinh đẹp như thế, nên đáng được cưng chiều như vậy. Nếu mình mà là chồng của cô tiên thì mình cũng sẽ cưng chiều cô ấy như vậy!
Giang Noãn nhìn bóng dáng bận rộn của Hứa Yến, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, không hổ là chàng trai chăm chỉ, chịu thương chịu khó, chưa tới nửa tiếng đồng hồ đã treo xong mùng và rèm, dọn giường, đặt những vật dụng cần thiết hàng ngày lên bàn gọn gàng và sắp xếp mọi thứ khác ngăn nắp.
Thấy Hứa Yến đã làm xong mọi việc, ánh mắt nhìn cô thật sâu, giống như đang nói lời tạm biệt với cô.
Cổ họng cô như bị vật gì đó chặn lại, mũi chua xót, cô kìm nén sự xúc động muốn khóc và nói với Lý Giai rằng buổi chiều gặp lại rồi kéo Hứa Yến ra ngoài.
Xuống lầu ký túc xá, Giang Noãn ủ rũ nói: "Anh, em không muốn chia xa với anh sớm như vậy."
Hứa Yến xoa đầu cô an ủi: "Được, chúng ta về nhà trước nhé, buổi chiều anh lại đưa em tới đây."
Giang Noãn ngẩng đầu: "Anh không đến trường sao?"
"Anh đưa em về rồi đến đó sau, đến trước sáu giờ chiều là được."
Hai người trở lại xe, giữa đường Hứa Yến xuống xe đi mua nguyên liệu nấu ăn, anh định về nhà làm bữa trưa.
Căn nhà mà Giang Noãn mua rất gần trường học, từ trường đến đó mất mười phút lái xe.
Môi trường cộng đồng dân cư rất tốt, là khu dân cư cao cấp, mỗi tòa tám tầng, mỗi tầng hai hộ ở. Lúc này không có thang máy, Giang Noãn uể oải leo cầu thang, cô mua nhà ở tầng hai.
Hai người vào nhà, Hứa Yến ngồi xổm xuống giúp cô thay giày, giúp cô cởi áo khoác dày. Anh vừa đứng dậy đã nhìn thấy bé con đang khóc thầm, nước mắt chảy ròng ròng như ngọc vỡ vụn, trong lòng Hứa Yến như có hàng nghìn mũi kim cắm vào. Anh lập tức ôm chặt cô vào lòng, vỗ về lưng cô dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, em đừng khóc, hôm nay là thứ tư, hai ngày nữa là chúng ta có thể gặp nhau rồi, đừng khóc..."
Nghe Hứa Yến kiên nhẫn dỗ dành mình hết lần này đến lần khác, Giang Noãn càng cảm thấy khó chịu, cô ôm chặt eo anh vùi vào trong lòng anh khóc tu tu, cô càng lúc càng khóc to hơn, đồng thời cũng không nhịn được mà khinh bỉ bản thân. Rõ ràng cô đã lớn như vậy và đã có gia đình rồi, sao lại phải sống trong trường, xa anh vài ngày mà sao lại khó chịu như vậy?
Hứa Yến dùng hai tay chắp nách cô rồi nhấc bổng cô lên, để chân cô quấn lấy anh, anh bước chậm rãi, một tay ôm hông cô, tay kia vỗ nhẹ vào lưng cô, nhỏ giọng tiếp tục dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc, lát nữa anh sẽ nấu món ngon cho em được không? Anh mua sườn heo, cánh gà và tôm, lát nữa anh sẽ làm món sườn xào tỏi yêu thích của em, cánh gà chiên giòn, tôm tẩm gia vị nhé..."
Giang Noãn nằm ở trên vai anh, nhỏ giọng khóc nức nở, thút thít: "Anh ơi, em không muốn sống trong trường, không muốn xa anh... em không quen... nhiều người ở chung như thế, lại còn lâu như vậy... Phải đợi đến học kỳ sau mới có thể nộp đơn xin ở ngoại trú, mà anh chỉ được nghỉ thứ bảy và chủ nhật mới có thể rời khỏi trường, ngày thường em không được gặp anh..."
Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô, Hứa Yến cảm thấy vô cùng khó chịu, giọng nói cũng trở nên căng thẳng không lưu loát, khàn giọng an ủi: "Bé con ngoan, anh cũng không muốn xa em, nhưng vì chúng ta đã vào đại học rồi nên phải cố gắng vượt qua khó khăn đúng không? Em ở trường phải chăm sóc bản thân thật tốt, ăn uống đầy đủ, buổi tối phải đắp chăn đừng để bị cảm lạnh..."