Giang Noãn vừa khóc vừa nghe lời an ủi của anh, cảm thấy khá hơn một chút, cô hít mũi, xoa xoa khuôn mặt của người đàn ông, nghẹn ngào hỏi:
"Anh ơi, có phải anh cảm thấy em rất yếu ớt, già mồm cãi láo, gây sự vô cớ đúng không?"
Hứa Yến ôm cô đi từ từ, xoa dịu cảm xúc của cô, nghe cô hỏi như vậy, anh lập tức lắc đầu: "Sao em lại nghĩ như vậy? Anh hoàn toàn không nghĩ như thế, trong lòng anh em không có khuyết điểm, anh yêu em, dù em có như nào anh cũng yêu em..."
Tâm trạng của Giang Noãn lại tốt hơn một chút, cô vỗ nhẹ lên má anh hai cái, sau đó nũng nịu hỏi: "Anh à, mỗi ngày ở trường học anh có nhớ em không?"
Nghe thấy tiếm “ừm” trầm ấm của người đàn ông: "Có, anh không muốn rời xa em chút nào, anh sẽ mang hết album ảnh của em đến trường."
Giang Noãn hết khóc lại cười, ôm mặt Hứa Yến nhìn anh: "Anh ơi, anh hôn em được không?" Hỏi xong cô chu đôi môi đỏ mọng.
Hứa Yến nhìn bé con đỏ mắt nhìn mình, giống như một con thỏ trắng nhỏ, vẻ ngoài dịu dàng khiến người ta thương khiến người ta yêu thích, ánh mắt vừa trong sáng vừa quyến rũ hỏi anh có thể hôn mình không. Ánh mắt Hứa Yến càng sâu, anh lập tức bế cô đến chiếc tủ gỗ đựng đồ bên cạnh, vòng tay ôm cô vào lòng, hai người kề sát vào nhau, anh nóng lòng hôn môi cô rồi chậm rãi đưa lưỡi cạy hàm răng của cô. Đầu tiên là nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô, sau đó là một cơn bão dữ dội, một sự quấn quít vô cùng thân mật.
Mấy ngày nay Hứa Yến bận rộn việc quân đội, đến tận khuya mới về nhà, bé con ngủ rất say nên anh không nỡ quấy rầy cô, chỉ hôn cô rồi ôm cô ngủ.
Nhịn lâu như vậy, lúc này anh chỉ muốn cùng cô thân mật.
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, Giang Noãn cũng động tình, cô thở hổn hển nũng nịu gọi “ông xã”.
Cửa kính trong suốt trượt dài từ trần đến sàn lớn trong phòng khách đang mở rộng, rèm cửa cũng không kéo vào, chúng được buộc ở hai bên trái và phải. Tia nắng giữa trưa vô cùng mạnh mẽ chiếu xuyên qua cửa kính, bên trong căn nhà vô cùng sáng sủa, chiếu sáng rõ hai người đang quấn lấy nhau trên chiếc tủ gỗ giữa phòng khách và phòng ăn.
Gió từ ban công thổi qua cánh cửa kính đang mở toang toác, Giang Noãn đang đưa lưng về phía cửa nên cảm thấy lạnh sống lưng, vừa nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt đang đỏ bừng của cô càng đỏ hơn. Cô đập vào người đàn ông mặt dày như thép không biết xấu hổ nào đó, thở hổn hển và nũng nịu hờn dỗi: "Anh ơi, rèm cửa chưa đóng, mau kéo vào đi."
Dường như người đàn ông không nghe thấy lời cô nói, không những không kéo mà hơi thở càng lúc càng nóng bỏng và gấp gáp.
Cô không kìm được ôm chặt lấy anh, tạm thời quên mất chuyện rèm cửa.
Thật lâu sau, anh bế cô đi thật chậm ra phòng khách, càng đến gần cửa kính, trên lưng cô lại cảm thấy lạnh, đầu cô đang vùi vào vai anh ngẩng lên, đôi mắt ẩm ướt nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu và mồ hôi lấm tấm trên trán anh, cô thở hổn hển gọi anh.
"Hửm?" Trong cổ họng Hứa Yến phát ra một giọng nói khàn khàn dễ chịu, cúi người nhẹ nhàng mút lấy môi cô, trầm giọng hỏi: "Sao vậy em?"
Giang Noãn không kìm nổi dán lên bả vai của anh, cô vô cùng xấu hổ, nghe thấy anh nén cười, hơi thở nóng rực phả vào vai cô, anh từ từ ôm lấy cô nói tiếp: "Em không thích ở đây sao? Anh đưa em đến chiếc ghế sô pha đó nhé?"
Giang Noãn giống như vui vẻ lại giống như trả lời câu hỏi của anh, lắc đầu: "Không phải..."
Người đàn ông ôm cô dừng lại, giọng nói khàn khàn nhưng cực kỳ dịu dàng hỏi cô: "Bé con thích ở đây à? Vậy thì chúng ta làm ở đây nhé?"
Giang Noãn tức giận đập anh, lẩm bẩm: "Không phải, rèm cửa chưa kéo, anh mau đi kéo vào đi..."
"Được." Hứa Yến đáp lại, sau đó ôm cô đi vô cùng chậm rãi tới đó.
Qua hồi lâu, rèm cửa vẫn còn nguyên vẹn, được buộc chặt hai bên.