Phó Đào còn đang ngồi bệt dưới đất, hai mắt trừng lớn như không thể tin vào tai mình.
Bọn họ... Tính toán nhanh chóng gả cô ta ra ngoài ư?
Ga cho đàn ông ở vùng núi còn xa hơn cả Lý Gia Ao?
Phó Đào không khỏi nhớ tới trước khi xuyên qua cô ta đã từng xem qua tin tức, niên đại này ai ai cũng nghèo khổ, có nhà nhiều anh em cùng chung một vợ, thậm chí hai người cùng nhau mặc chung một cái quần.
Cảnh tượng hoang dã cùng sinh hoạt ban cùng kia vô cùng đáng sợ, Phó Đào như bị kích thích, vội hét lên một tiếng: "Không cần!"
*
Phó Đào sợ nghèo, sợ gả cho nông dân, sợ không có cuộc sống tốt.
Cảm giác sợ hãi này khiến trên người cô ta bỗng có sức lực, cô ta giống như mãnh thú mà chạy về phía cửa lớn, lảo đảo nghiêng ngả khóc lóc trên đường chạy đi, ùa vào màn đêm đen như mực.
Phó Quý sửng sốt, tức giận nói: "Chạy trốn hòa thượng có thể chạy trốn miếu à?” Nói xong ông ta xoay người đi vào nhà.
Phó Dụ nhìn sắc mặt cực kỳ bình tĩnh của Phó Lê, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô cũng không phản ứng gì, hắn ta tò mò hỏi một câu: "Em gái lớn, em vui vẻ chưa?”
Phó Lê quay đầu lại nhìn hắn ta, trên mặt chứa nụ cười dịu dàng: "Rất vui vẻ."
Phó Dụ rùng mình một cái, xoa xoa lớp da gà đang nổi trên cánh tay, lắc đầu... em gái lớn là kẻ tàn nhẫn, nhưng có liên quan gì đến hắn ta đâu?
Hắn ta quay đầu cũng không quan tâm Phó Đào chạy trốn, còn đi vào nhà ngủ.
Phó Lê đứng ở trong sân, bầu trời đêm trong vắt, ánh trăng lên cao, ngân hà giống như một dải lụa rực rỡ sâu kín dao động, trên con sông nơi xa bị phiếm màu ngân trắng sáng, như là lụa mặt chảy xuôi.
*
Trân Viễn không cần bất cứ thể diện nào nữa, kéo hai chị em nhà họ Phó xuống dưới nước chỉ để mọi người đừng có nhìn chằm chằm vào mình.
Lúc trông thấy nhà họ Phó vì Vương Phân Ni ngất xỉu mà loạn trời, hắn ta đứng trong đám người kéo bà Trần mất hồn mất vía đang tự lam bẩm di về phía nhà mình.
Sắc mặt bà Trân sợ hãi, trong miệng không ngừng lặp lại: "Không phải như vậy... thằng Viễn rất tốt... nó không bệnh... không bệnh."
Trân Viễn bực bội mà đá cửa ra, một tay đẩy bà Trần vào trong: "Lam bẩm lải nhải, không yên đúng không, còn chê tôi chưa đủ mất mặt à?"
Nếu không phải đúng sự thật là hắn ta ở trong huyện xem bệnh ở chỗ ông bác sĩ kia, hương thân chỉ cần hỏi là sẽ biết, thì hôm nay dù đánh chết hắn ta cũng sẽ không nhận chuyện mình không được.
Đúng là gặp ma mà, sát tinh Phó Lê kia làm sao biết được?
Trân Viễn nghĩ, tức giận dùng một chân đá đổ cái bàn trên mặt đất.
Hai đứa nhóc nằm trên giường đất ngủ lập tức tỉnh dậy, anh trai lập tức xoay người bảo vệ em gái ở trong ngực, ánh mắt giống như thú nhỏ cảnh giác trừng mắt nhìn người đàn ông ác độc trên mặt đất.
Trân Viễn trừng mắt nhìn qua: "Nhìn xem xem, ông đây nuôi chúng mày còn nuôi ra hai con sói mắt trắng!"
Hắn ta tức đến nỗi cầm lấy băng ghế quăng qua, ghế đập vào tường chia năm xẻ bảy.
Hai đứa nhóc hoảng sợ mà nhìn vụn gỗ bên người, bé trai kêu lên một tiếng sờ đỉnh đầu của mình, sờ được một tay dính nhớp máu tươi.
Trân Viễn cũng nhìn thấy máu, hừ lạnh một tiếng, tức giận trong người vơi bớt, lại xoay đầu nhìn bà Trần, bà ta vẫn đứng tại chỗ như cũ, trong miệng làu bà làu bàu.
Trân Viễn nghi ngờ nhìn qua, vươn tay quơ quơ trước mặt bà ta... hai mắt bà Trân vô hồn, giống như là không nhìn thấy được.
Trân Viễn buông ta nói thâm một câu: "Không phải là bị kích thích đến điên rồi chứ?"
Trong lòng hắn ta khựng lại, tiện tay xô đẩy bà Trần vào trong nhà, khóa trái cửa lại... cái bà già này đúng là nhiêu chuyện.
*
Phó Cường và Miêu Quả đưa Phó Hồng một đường khóc sướt mướt nói mình oan uổng về đến nhà, mẹ của cô ta là Ngô Cầm vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta lập tức đau lòng: "Hồng Hồng sao thế? Sao lại khóc?”