Phó Cường lạnh mặt, trầm giọng nói: "Tự mình làm ra chuyện mất mặt còn có mặt mũi khóc."
Dứt lời ông ta trừng mắt liếc Ngô Câm một cái, tức giận nói: "Ngày mai, ngày mai thừa dịp mọi chuyện còn chưa truyên ra ngoài, nhanh chóng tìm bà mối đính hôn cho nó đi, đợi lâu thêm nữa thì tiên mất tật mang."
Nói xong Phó Cường vung tay áo lạnh mặt đứng dậy rời đi, sớm biết vậy đã không đi xem ồn ào của Phó Quý, vô duyên vô cớ tát vào mặt mình mình còn dây cả con gái.
Ngô Cầm ngây ngốc không thôi, đang êm đẹp cơ mà, không phải nói con gái còn nhỏ nên ở lại một năm à?
Miêu Quả nhìn con dâu vụng về, cau mày kể chuyện cho bà ta... Phó Lê như là tai họa đặc biệt khắc con gái nhà họ Phó vậy?
Dính đến Phó Hồng ngu ngốc như mẹ của nó còn chưa đủ, ngay cả Đào Tử bà ta thương nhất cũng dính vào.
Lúc mà bà ta đi, cô nhóc kia khóc như mưa sợ đến mức cả người run rẩy... Cũng không biết Phó Quý muốn làm sao thu thập con bé, Miêu Quả lo lắng suy nghĩ, xoay người lên giường đi ngủ, bà lão không chịu được ban đêm, đôi mắt bà ta buồn ngủ đến nỗi mở không ra.
Ngô Cầm chờ một lúc sau mới phản ứng được chuyện gì đã xảy ra, không khỏi ôm Phó Hồng đau đớn khóc thành tiếng...
Con gái mà ghen ghét chị gái, bôi nhọ thanh danh của chị gái còn có hộ gia đình nào dám muốn cơ chứ?
Phó Hồng thấy mẹ mình gào khóc, khóc đến trong lòng hoảng hốt, giống như đã nhìn thấy được tương lai thê thảm của mình, trong lòng cô ta dân dân hối hận...
Nếu biết trước Trần Viễn sẽ trả đũa, cô ta sẽ không đi mật báo đâu.
Nhưng cuộc đời này không có chữ nếu, cô ta vừa khóc vừa khủng hoảng.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, theo thường lệ Phó Lê ngủ đến mặt trời lên ba sào mới rời giường.
Cả một đêm Phó Đào không có trở về, trong nhà không có ai quan tâm đến sự sống chết của cô ta, Vương Phân Ni ngoại trừ thở dài vài tiếng, nhắc mãi vài câu Phó Đào tạo nghiệt cũng không co cách gì.
Phó Lê đã quen cha mẹ và Phó Dụ lạnh nhạt, cô tùy tiện ăn chút cháo đứng dậy đi đến sân, lấy cái bánh bã đậu đã phơi khô mà gặm, bã đậu đã thêm chút bột mì và gia vị, quấy thành cục bột tạo thành cái bánh tròn lớn cỡ lòng bàn tay cán mỏng phơi khô, sau đó tạo thành bánh bã đậu ăn ngon, dùng để tráng miệng cũng không tệ lắm.
Phó Lê liếm bánh bã đậu đã được sấy khô, ánh mắt từ từ nhìn ra phía ngoài cửa.
Sau đó ánh mắt cô bỗng dừng lại—
Cây táo bên ngoài cách tường đất khoảng mười mét có một người đàn ông đang đứng, dáng vẻ của anh thoạt nhìn rất mệt mỏi, khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ vui mừng, trong lòng ngực còn căng phồng như chứa thứ gì.
Người đàn ông thấy cô phát hiện ra mình, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, thấp giọng kêu cô: "Lê Tử, đến đây."
Phó Lê nhịn không được cười một cái, cười xong bỗng nghĩ cái gì đó, lại hơi cúi đầu che giấu ý cười của mình, vội vàng chạy tới hỏi: "Anh Nghị, sao anh lại đến đây?"
Lăng Nghị rũ mắt nhìn cô, một buổi tối không gặp anh nhớ cô muốn chết, nhớ đến cả người đều đau.
Đặc biệt nghe Lăng Tuệ nói đến chuyện xảy ra hôm nay, ngay cả mười lăm phút anh cũng không kìm nén được chạy đến tìm cô.
Lăng Nghị nói: "Lê Tử, anh rất vui vẻ, vui đến sắp điên rồi."
Phó Lê lập tức hiểu rõ anh đang nói đến cái gì, nhịn không được đỏ mặt, ngập ngừng không nói lời nào.
Lăng Nghị không dám ép cô, chỉ móc một bao giấy từ trong ngực ra đưa qua cô: "Thịt buổi sáng ngày hôm qua em để trong nhà, em lấy về làm nóng ăn đi, bên trong còn có hai bịch trái cây đường và một miếng chocolate, cầm ăn hết đi."
Phó Lê nhận lấy bao giấy, thưa dạ đồng ý: "Ừm." Lăng Nghị bật cười, đây là bị chuyện ngày hôm qua của anh dọa sợ rồi à? Không nói câu nào.
Anh cố ý nói: "Không nói lời nào à, vậy anh về đây?"