Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 47: 47: Gà Trống Vẫy Đuôi 1




Ánh mắt Lâm Phương và Triệu Vệ Quốc chạm nhau, cô có chút ngượng ngùng, cụp mắt xuống: “Là cháu trai em nó là tiểu tham ăn, nghe bên này có đồ ăn ngon liền ở nhà khóc la đòi ăn, ở nhà chỉ có một đứa cháu trai duy nhất nên ngày thường rất đau nó, em mạo muội qua đây hỏi một chút nhà anh làm món gì, có thể hay không……………”Lâm Phương xấu hổ nói không nên lời, đem hình tượng người cô yêu thương cháu trai phô bày ra chắc hẳn Triệu Đại Ca cũng đồng tình với cô.



“Có thể cái gì?” Triệu Vệ Quốc không hiểu hỏi“….



.



” Lâm Phương bối rối nhìn Triệu Vệ Quốc.



“Oa! Gà trống vẫy đuôi!” Nhà Thạch Đầu là người địa phương nên sống tại con hẻm này lâu nhất, hàng xóm xung quanh đều quen thuộc nó, đối với người nhà họ Lâm nó đều biết hết, nó chán ghét nhà họ Lâm nên đối với Lâm Phương ấn tượng cũng cực kỳ tệ, nhìn thấy người gõ cửa là Lâm Phương ở cách vách liền đem bánh bao nuốt xuống, ngữ khí ghét bỏ, hừ nhẹ nói.



“Ân ân” Tiểu Hoa cũng gật đầu phụ họa: “Gà trống quá phiền”.





Tiểu đồng bọn còn lại cũng không thích Lâm Phương, lặng lẽ kêu Lâm Phương là gà trống, bở vì Lâm Phương làm ở bưu cục, ngày thường kêu căng ngạo mạn, đối với bọn nó đều mở miệng mắng bọn nó, dần dần bọn con nít ở hẻm này gọi Lâm Phương là con gà trống, luôn vểnh mông đi đường.



“Dì, người phải cẩn thận đó” Thạch Đầu nhìn Hứa Đào vẻ mặt lo lắng nhắc nhỏ.



“Cẩn thận cái gì?” Phòng bếp cách sân ngoài không xa, Hứa Đào cũng chú ý đến tình huống bên ngoài, đương nhiên sẽ nghe thấy lời của bọn nhỏ.





Trước đó đi ra cửa đại khái cũng hiểu mọt chút tình hình của hàng xóm nên cô cũng đoán được người đứng trước cửa kia, chính là con gái út chưa kết hôn của nhà bà Lâm chứ ai vào đây, nghe đồn cô ta công tác ở bưu cục, tâm khí quá cao ngạo đến giờ vẫn chưa gả ra ngoài.



“Cẩn thận gà trống câu dẫn chú Triệu” Thạch Đầu rối rắm nhìn ra ngoài, dì đối với bọn nó không những tốt mà còn làm bánh bao nhỏ cho bọn nó ăn, liền nhịn không được nhắc nhở.



Dì tốt như vậy, nếu gà trống muốn khi dễ dì thì biết làm sao nha!“Nga!” Hứa Đào kinh ngạch nhìn Thạch Đầu trưởng thành quá sớm.



Thạch Đầu mới có bảy tuổi nhưng lại thông minh, nhạy bén.



Hứa Đào lau tay cởi tạp dè bước ra cửa trước muốn tuyên bố chủ quyền, đồng thời cũng nhìn xem gương mặt gái “ế” của Lâm Phương trông thế nào.



“Hàng xóm cách vách” Triệu Vệ Quốc nói.



“À!” Hứa Đào đứng cạnh Triệu Vệ Quốc nhìn cô gái hơn hai mươi tuổi trước cửa, Lâm Phương nhìn chằm chằm Triệu Vệ Quốc, Hứa Đào đi đến cô ta mới lưu luyến dời ánh mắt sang Hứa Đào mang theo sự bất mãn.



Ý tứ này là xem cô chướng mắt sao….



Hứa Đào nhướng mày: “Cô là Lâm Phương ở cách vách sao?”“Đúng vây! Triệu đại ca, người này là….





.



?” Lâm Phương nhìn Hứa Đào bằng ánh mắt phòng bị, ngữ khí có chút không cao hứng.



Cô nói vậy đối với Hứa Đào đã có chút khách khí rồi, nhìn Hứa Đào lớn lên xinh đẹp như vậy, trong tiềm thức của cô có chút chán ghét, hơn nữa khó khăn lắm cô mới coi trọng một người đàn ông như Triệu Vệ Quốc.



“Tôi là Hứa Đào, là vợ của Triệu đại ca trong miệng cô đang gọi” Hứa Đào cười cười, ngữ khí chế nhạo nhìn thoáng qua Triệu Vệ Quốc.




Vừa lúc mắt Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào giao nhau, anh nhìn thấy được ý tứ trong mắt cô.



“Triệu đại ca, anh… anh đã kết hôn?” Lâm Phương giống như gặp đả kích lớn, biểu tình tuyệt vọng, chân đứng không vững có chút lảo đảo, không muốn tin đây là sự thật.



“Đúng vậy! có việc gì sao?” Hứa Đào xem dáng vẻ của Lâm Phương mở miệng nói.



“Cháu trai người ta muốn ăn bánh bao nhỏ” Triệu Vệ Quốc thay Lâm Phương trả lời.





“Ân, đúng rồi…!” Lâm Phương liếc Hứa Đào, cắn răng gật đầuRồi sao nữa? Hứa Đào tiếp tục nhướng mày nhìn về phía Triệu Vệ Quốc.



“Ý tứ vừa rồi chắc là người ta nguyện ý bỏ tiền ra mua, bất quá đều là hàng xóm, em vào lấy năm cái bánh bao nhỏ, thu một đồng tiền là được” Triệu Vệ Quốc thấy Hứa Đào cứ nhướng mày nhìn hắn, dứt lời liền trực tiếp xoay người trở về phòngNghe lời Triệu Vệ Quốc nói, ánh mắt đăm chiêu nhìn Lâm Phương: “Cô muốn mua bánh bao nhỏ?”“Đúng rồi!” Triệu Vệ Quốc đã nói vậy rồi, nên Lâm Phương dù có chút khó chịu vẫn cắn răng gật đầu.



“Vậy được, cô về mang chén qua đựng tôi bán cho cô mấy cái bánh bao nhỏ” Hứa Đào tiếp tục nói.



“Được, vậy chờ chút!” Lâm Phương khó chịu quay đầu về nhàLúc Lâm Phương ra cửa, Tiểu Cường trong nhà đã ngừng khóc, bà Lâm cũng duỗi cổ chờ, nhìn thấy con gái tay không trở về biểu tình có chút tức giận: “Không cho?”“Đừng hỏi” Lâm Phượng một bụng hỏa khí đáp, đi vào phòng bếp cầm cái chén ra cửa.



Bà Lâm thấy con gái cầm chén ra ra nghĩ bên đó đồng ý cho đồ ăn: “Keo kiệt hết sức, cho có tí đồ ăn mà còn phải cầm tận cái chén qua, phi!”Hứa Đào bên này cũng không nóng nảy, cô vẫn đứng ở trước cửa chờ, lúc Lâm Phương quay về cô quay đầu vào nhà chính liếc người đàn ông trong nhà một cái, biểu tình lãnh đạm hừ một tiếng.



.