Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 48: 48: Gà Trống Vẫy Đuôi 2




Lâm Phương đi cũng không lâu, lát sau cầm chén tới đưa cho Hứa Đào.



Nhìn cái chén này không phải là cái ngày đó cô đưa điểm tâm cho bà Lâm sao, đây là chén nhà mình nha, Hứa Đào cười nhếch miệng một cái vào bếp cầm năm cái bánh bao nhỏ ra.



“Đã nhận bánh, phiền thanh toán một đồn tiền” Hứa Đào nói, đem chén đưa cho Lâm Phương.



“Cô là lừa ai hả, bánh bao này nhỏ như vậy, cũng không phải bánh bao lớn, cô liền thu một đồng tiền??”Lâm Phương biểu tình tức tối nhìn bánh bao nhỏ, cô thừa nhận hình dạng bánh bao đẹp mắt, nghe cũng thơm đi nhưng bây nhiêu đây mà đòi một khối tiền thì hơi quá.



“Bánh này bên trong có thịt”“Có thịt nhưng cũng không đắt như vậy” Ngữ khí của Lâm Phương vẫn khó chịu.



“Vậy coi như cô không mua đi!” Hứa Đào động tác nhanh nhẹn đoạt lấy chén bánh bao.



Lâm Phương cắn răng không cao hứng, mục đích ban đầu không đạt được, hơn nữa Triệu Vệ Quốc lại kết hôn nên cô không có tâm tư tiêu tiền, vừa rồi là bị buộc mua, hiện tại Hứa Đào lại hỏi cô rối rắm một chút liền nói: “Tôi không mua!”Mấy cái bánh bao nhỏ xíu như vậy mà đòi một đồng, cô mới không bị mắc lừa đâu!“Vậy được rồi!” Hứa Đào cầm chén bánh bao xoay người chuẩn bị đóng cửa.





“Ê! Cái chén cô chưa trả lại cho tôi đâu!” Lâm Phương chán nản mở miệng nhắc nhở“Cô nói cái chén này?” Hứa Đào quay lại nhìn xuống cái chén: “Chén này là mấy hôm trước tôi đi cho điểm tâm nhà cô, vất vả cô mang qua, cám ơn!” Dứt lời cô đóng cửa lạiPhanh----Cánh cửa đóng lại, Lâm Phương không tin trợn mắt nhìn miệng còn mấp máy nửa lời vẫn chưa thốt ra lời, sau đó cô căm giận dặm chân xoay người về nhà.



“Đồ ăn đâu?” Bà Lâm thấy Lâm Phương cầm chén đi ra ngoài, kết quả về hai tay trống trơn, gương mặt bà biến sắc đen thui.



“Không có” Lâm Phương tức giận.





“Vậy cái chén đâu? Ngươi cái đồ phá của này còn cấp luôn cái chén cho nhà người ta” Bà Lâm tự hỏi từ trước tới nay đều là bà đi nhà người ta chiếm tiện nghi, nào có người lấy được thứ gì từ nhà bà, con gái đi xin đồ ăn không những xin được mà còn mất luôn cái chén.



“Bên đó nói là cái chén mấy hôm trước cô ta mang điểm tâm qua, nói đó là chén nhà cô ta”.



“Cái gì của nhà bên kia, cái con tiểu yêu tinh kia nói vậy hả? Rõ ràng là chén của nhà chúng ta” Bà Lâm đau lòng mất một cái chén.




“……….



” Lâm Phương cũng bực bội, cô cũng quá hiểu mẹ ruột của mình, nghe bà mắng vậy cũng đoán được cái chén kia xác thật là của nhà hàng xóm cách vách, cô không đau lòng cái chén mà cô tức giận vì Triệu Vệ Quốc đã kết hôn.



Thật vất vả lắm mới có một người đàn ông lọt vào mắt cô, kết quả người đó đã kết hôn, bảo cô không tức sao được.



“Không được, phải qua bên đó lấy về” Bà Lâm tức giận vỗ ngực mắng hai câu, sau đó nện bước đi ra ngoàiCái chén kia thuộc về nhà bà làm sao không lấy về được.



“Mẹ, đừng đi, còn chưa đủ mất mặt sao?” Lâm Phương có chút sinh khí, ngăn cản không cho bà Lâm đi lấy cái chén, tốn dữ lắm công phu mới khuyên can được bà.



……….



.





Hứa Đào đem bánh bao nhỏ và cái chén thành công lấy về, cái chén này đã qua tay của bà Lâm cô có chút ghét bỏ để nó vào một góc bếp, sau đó nhìn nam nhân cao lớn bên cạnh, ngữ khí trêu chọc nói: “Thật lợi hại, đào hoa đuổi đến tận nhà”.



“……….



.



” Triệu Vệ Quốc nhìn Hứa Đào với ánh mắt vô tội: “Anh cái gì cũng chưa làm.



.




”“Haha” Hứa Đào cười lạnh một tiếngTriệu Vệ Quốc nghe giọng không dám nói gì thêm.



“Thạch đầu Thạch Đầu….



về nhà ăn cơm chiều!” Đúng này ngoài sân tiếng Phạm Thu Mai thất thanh truyền vào.



Bởi vì chạng vạng mấy đứa nhỏ đều ở ngoài con hẻm chơi, người lớn trong nhà muốn kêu là phải hét lớn lên mới nghe.





“A ~ Mẹ ta kêu về nhà ăn cơm” Thạch Đầu đem miếng bánh bao còn lại nuốt xuống rất vui vẻ, nghe người nhà kêu liền chuẩn bị về.



“Tiểu Hoa cũng về nhà” Tiểu Hoa chu miệng nhỏ nói.



“Dì, chúng con về nhà đây” Thạch Đầu đem theo tiểu đồng bọn hướng Hứa Đào chào hỏi rồi xoay người chạy về nhà.



“Từ từ” Nhìn bốn con khỉ con quậy phá chuẩn bị về nhà, Hứa Đào kêu lại đem mấy cái bánh bao hình động vật nặn lúc nảy cho bọn chúng, đồng thời lấy ra năm cái bánh bao vừa nảy tính bán cho Lâm Phương phân ra mỗi người một cái.



“Cám ơn dì” Một đám củ cải xếp hành líu ríu cầm bánh bao nói cảm tạ, sau đó nhanh như chớp chạy về nhà.



Đám củ cải vừa đi, trong nhà ầm ĩ giờ trở nên yên tĩnh không ít, Hứa Đào nhìn thoáng qua Triệu Vệ Quốc đang đứng đơ như cây cột điện, tức giận mở miệng: “Chúng ta đi ăn cơm!”“Được” Triệu Vệ Quốc sờ sờ cánh mũi, cầm bánh bao nhỏ mang theo con trai vàoMùi vị bánh bao Hứa Đào thật ngon, Tiểu Nam ăn vài cái, Triệu Vệ Quốc thì sức ăn lớn, Hứa Đào để dư lại bánh bao liền bị Triệu Vệ Quốc giải quyết hơn hai mươi cái, ăn xong cơm chiều thì bánh bao nhỏ chỉ dư lại bốn năm cái.



.