Chương 10: Tinh Tú
Vu Xà sơn mạch,
Tai kiếp sắp buông xuống. Thiên không tịch mịch, tinh tú phai mờ. Đại địa run rẩy, cây cỏ tiêu điều. Vật sinh ra linh trí sớm đã tìm kiếm chỗ ẩn nấp, thứ ngu xuẩn vô tri cũng bất giác lặng im.
Sơn mạch ngoại vi, hai đầu đại xà ngẩng đầu, đưa mắt dài hẹp, quan sát dị tượng chuẩn bị hiện thế. Thanh xà mở miệng, nói tiếng người, thanh âm phát ra the thé, có chút run rẩy: "Tinh ca, ngươi nói xem sắp xảy ra chuyện gì."
Hắc xà bên cạnh trầm ngâm, dùng đuôi bấm chuyển qua lại, dự phán: "Tinh vực u tĩnh, hiếm thấy bất động. Bát phương không có xung đột, quẻ tượng hẳn không phải tai ách, có lẽ là cơ duyên đi."
Thanh xà nghe tới hai chữ "cơ duyên" hai mắt phát sáng: "Là bảo vật hàng lâm, thần thú hạ phàm vẫn là động thiên phúc địa khai mở?"
Hắc xà dùng đuôi đỡ lấy trán, đăm chiêu vô cùng: "Hình như cũng không quá giống?"
Thanh xà mất hứng chốc lát, đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ là thượng cổ đạo thống, truyền lại tiên kinh thần điển?"
Hắc xà lắc đầu: "Ta cảm thấy không đơn giản như vậy".
...
Thanh xà hồi lâu không có câu trả lời, không vui nói: "Cái này không phải, cái kia cũng không phải, Tinh ca ngươi có chắc thứ này là cơ duyên không ?".
Hắc xà "Tinh ca" thuận miệng đáp: "Có bảy tám phần chắc chắn..."
Lời còn chưa dứt.
Chỉ nghe, thanh âm đinh tai nhức óc, phảng phất thiên băng địa liệt vang lên. Quần tinh vẫn lạc, đốt cháy không khí, lóe lên màu sắc của tịch diệt, v·a c·hạm đại địa. Ngay trong khoảnh khắc, dưới chân bọn họ lập tức truyền tới rung động mãnh liệt, hai đầu đại xà sợ tới cả người nhỏ đi một phần, vội vàng chui vào trong thạch động không xa.
Hỏa diễm từ trên trời rơi xuống, đốt cháy dàn thiêu thiên nhiên, hiến tế vô số sinh linh trong Vu xà sơn mạch. Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như cỏ rác, dưới một ý niệm chúng sinh không gì khác biệt. Dã thú hung mãnh thì cuồng nộ, yếu nhược thì kinh hãi, chạy trốn cầu sinh hay là bất lực buông bỏ, chung quy đều biến thành một nắm tro tàn.
Thanh âm gào thét, gầm hống từ lúc bắt đầu kéo dài hơn một tuần hương mới kết thúc, báo hiệu huyết nhục đã đủ, có thể tiến hành kế tiếp. Sâm lâm bị đốt đến nhẵn nhụi, tro bụi cuộn trên cao, từ từ rơi xuống nhuộm màu đen xám cho đại địa, để lộ thiên không biến chuyển.
Động khẩu đen như mực, đột nhiên chớp sáng bốn điểm. Giọng the thé của thanh xà vang lên: "Tinh ca, ngươi có thể đừng chen ta không ?"
Chỉ thấy, hai điểm sáng lớn phía trước liền từ từ chuyển về phía sau, mà hai điểm sáng nhỏ hơn thì từ từ dịch lên phía trước.
Bỗng nhiên, bốn điểm sáng đột ngột biến lớn phân nửa, phảng phất bị kinh hãi đút cho phình ra.
Hắc dạ như thiên trì lặng sóng, tinh tú ấn khuất cho nên không một hạt bụi. Trên mặt nước, hạo nguyệt như một đóa bạch liên hoa chậm rãi u tĩnh nở, tản ra hào quang dịu nhạt. Hạo nguyệt soi chiếu nhân gian, dẫn đường chúng sinh, còn tưởng nó chính là thần vật thành khiết độc nhất.
Không nghĩ tới, dưới mặt nước, đồng dạng cũng có một minh nguyệt khác, cùng với phía đối diện không chút sai biệt.
Mặt nước không động, ai có thể nói, cái nào là thật, cái nào là giả.
Thanh âm the thé của thanh xà lần nữa vang lên: "Song nguyệt huyền không, Tinh ca, ngươi chắc thứ này không phải tai ách a".
Hắc xà "Tinh ca" còn đương sắp xếp từ ngữ nhân loại, chuẩn bị biện giải một hồi, thiên không lại có biến chuyển.
Nhất nguyệt giống như bị huyết khí xâm nhiễm, dần chuyển sang hồng sắc. Hào quang xung quanh trở nên cường bạo nóng mắt, so với bản thân vật chủ không kém, khiến cho không thể nhìn rõ hình thái của huyết nguyệt. Cảnh tượng phảng phất hung thú thượng cổ mở ra huyết khẩu đem hạo nguyệt thôn tính.
Huyết quang duy trì như vậy chưa tới một khắc, liền chậm rãi thu nhỏ lại, tan trong tinh hãi mang theo huyết nguyệt biến mất.
Quần tinh khi này cũng ồn ào xuất hiện, lần nữa vây quanh minh nguyệt.
Tại động khẩu, hai điểm sáng phía trước lộ ra mơ hồ, mông lung, thanh xà có chút hụt hẫng khó hiểu, buột miệng nói: "Chỉ như vậy?"
Bên khác, hắc xà cũng rơi vào trầm ngâm.
Phía trước thiên băng địa liệt, quần tinh vẫn lạc, còn tưởng sau đó, song nguyệt tranh đấu sẽ dẫn xuất cảnh tượng càng kinh khủng xảy ra, không nghĩ tới lại sấm to mưa nhỏ, rất nhanh kết thúc. Vội vàng như là đóa phù dung vừa nở đã tàn.
Song xà còn đương hoài nghi sự tình đơn giản kỳ quái, hắc xà "Tinh ca" đột nhiên nhận ra điều gì, hô khẽ: "Tú nhi, ngươi mau nhìn thiên."
Chỉ gặp từ vị trí huyết nguyệt biến mất, một đám huyết khí mỏng manh xuất hiện, mềm mại như tơ lụa phiêu phù, dao hoảng trong gió, lại trầm trọng như kim thiết ngàn cân, đè ép không khí xung quanh.
Huyết khí nặng nề, rơi xuống rất nhanh, mắt thường có thể nhận thấy vệt sáng nó vẽ trên bầu trời. Nhìn ánh lửa phía sau nó, đốt cháy thiên không thành từng mảng đỏ rực liền dễ dàng suy nghĩ ra được, kết cục bị nó đánh trúng, tuyệt đối so với tinh vẫn khi nãy còn thảm.
"Quỹ đạo này, nơi nó chạm đất, hẳn là Vu xà sơn mạch đi."
Thanh xà vừa nghĩ tới, con ngươi co lại, hoảng sợ tới huyết mạch phản tổ, hóa thạch xà nhãn, đem chính bản thân đông cứng. Nó bất động, run rẩy nói:"Tinh ca, mau chạy thôi."
Không nghĩ tới, hắc xà "Tinh ca" bên cạnh, đem đuôi lần nữa ngoe nguẩy, trầm tĩnh nói: "Để ta tính trước một quẻ lại quyết định...". Nói rồi, lại tiếp tục ngoe nguẩy đuôi.
Thanh xà đã không nhịn được, lao ra phía ngoài động khẩu, kêu lớn: "Tinh ca, ngươi còn không đi, ta liền mặc kệ ngươi."
Thấy huyết khí sắp buông xuống, thanh xà tâm vô cùng loạn, lại kêu:"Ngươi còn tính nữa ta liền bỏ đi nha."
Một hồi sau, hắc xà "Tinh ca" từ trong tính toán, thôi diễn, sợ hãi bừng tỉnh: "Không xong, là quẻ đại hung. Tú nhi, mau chạy..."
Khi hắc xà nhìn xung quanh, thanh xà đã sớm bỏ chạy rồi.
---
Ngày tối, thần trời mỏi mắt không mở, trăng sao như lính gác, đốt đèn thâu đêm chầu trực.
Khương Thập Tam b·ất t·ỉnh có bốn giờ, đút hai ngụm nước thuốc đã không còn sốt nhiệt, nhưng thân thể yếu nhược, chốc lát chưa tỉnh ngay được.
Bà bà kiểm tra một hồi, đem chăn mỏng đắp trở lại cho hắn, mới lại cẩn thận không phát ra tiếng rời giường.
Lão nhân nhìn Khương Thập Tam ngủ say, tiến lại gần bà bà, dò hỏi: "Tú nhi, ngươi có tra ra nguyên nhân gì không?"
Bà bà một mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng ra bàn nước, ngồi xuống, mới lại mở miệng: "Tiểu tử thân thể yếu nhược, nuốt vật đại bổ, nhất thời không tiêu hóa được, chịu phải dược hỏa phản phệ. Ngươi từng đọc qua y lý, cũng không phải không biết."
Lão nhân gặp bà bà không vui, vội vàng đứng ở phía sau, xoa bóp hai vai đối phương, nói: "Tú nhi, còn giận ta sao?"
Nghe tới, bà bà bạch mi mới hơi giãn ra, nhẹ nhàng: "Tinh ca, Tú nhi không trách ngươi, nếu không đã không lôi ngươi xuống nước".
Lão nhân "Tinh ca" cười nói: "Ta biết, trong lòng Tú nhi vẫn luôn có ta".
Nói rồi, hai người nhìn ra phía bên ngoài hồi tưởng.
---
Khác với một tuần hương trước, song xà có thể yên tâm chờ tại động khẩu, quan sát dị tượng đoàn diệt sinh linh ở phía xa, huyết khí vị trí rơi xuống chính là đầu bọn họ.
Hắc xà tính xong quẻ tượng, mở mắt đã không thấy thanh xà, chỉ nhìn thấy huyết khí đã ngay dưới tầng trời, không bao lâu liền hạ xuống, liền vội vàng bỏ chạy.
Huyết khí chạm vào đại địa, trong vòng mười trượng cơ hồ lập tức hóa thành tro bụi, trong vòng trăm trượng đất đá bị thiêu thành nham tương, ngoài trăm trượng thì bị sóng nhiệt hoặc là thổi bay, hoặc là đốt cháy.
Hắc xà vừa ra khỏi động khẩu liền gặp phải sóng nhiệt xung kích, nháy mắt b·ị đ·ánh ra xa hơn chục trượng, thoáng cái đã xuất hiện trước vách đá dựng đứng. Tốc độ này, dù cho "Tinh ca" lân giáp cứng rắn, đồng bì thiết cốt, đập vào vách núi cũng phải nát thành thịt vụn.
Khoảnh khắc sinh tử, từ dưới nước tại chân thạch bích, thanh xà đột ngột xuất hiện ngoi lên, cắn lấy hắc xà, kéo hắn xuống.
Hắc xà thoát c·hết.
Song xà phía dưới hồ, không nói lời gì, sợ hãi nhìn bên trên mặt nước bị nhiệt lãng quét qua, rất nhanh sôi sục, hơi nước tràn ngập. May mắn có chỗ hơi nước này cản trở, nhiệt độ phía dưới mới không tăng thêm.
Qua đi hai canh giờ, nhiệt độ giảm xuống, song xà mới xem như an toàn.