Chương 9: Bất tỉnh
Húc nhật đông thăng, thái dương như chiếc lò bát quái bị đổ, để cho hỏa diễm rơi rớt vương vãi khắp thiên không.
Thập Tam tỉnh giấc, chịu ánh sáng chiếu tới mặt, hai mắt không nhịn được nheo lại thành hai đường cong. Vừa mở mắt, thiếu niên lập tức kinh hãi dụi lại hai lần, sợ bản thân bị ảo giác.
Xung quanh, không có phòng bếp tối đen, cũng không có nệm rơm cùng mùi rượu, càng không có thầy ma cùng con lừa già. Trước mặt chỉ có vô tận cổ mộc quái thạch.
Đại địa xám trắng, khảm đầy kỳ thạch lóa mắt như lân tinh. Sơn hà thanh lam, trải khắp bạch khí phiêu hốt như yên vụ.
Cự thụ sinh ra như dương liễu lại có gai, lá mang tử sắc, kỳ hoa lớn lên như mẫu đơn, lại không hương, cánh mỏng như giấy.
Dị thú tựa mã, có cánh mà không thể bay, lông như tuyết trắng, giác như thải hồng, trước người phủ kín lân giáp. Quái điểu như nha, có ba chân mà không thể đứng, nhãn tựa liệt nhật, âm tựa lôi đình, toàn thân đỏ như chu sa.
Hết thảy chưa từng nghe tới, kỳ lạ dị dường.
Thiếu niên bần thần chốc lát, cuối cùng chấp nhận hiện thực bản thân đã bị lạc đường.
Đêm qua, thị trấn lớn trải qua một hồi kinh thiên động địa, nhật phụ không tại, song nguyệt tương đấu, để cho quần tinh vẫn lạc, thiêu đốt vạn vật, hủy diệt chúng sinh.
Thần rừng như tử sĩ chắn ở phía trước đứng mũi chịu sào, tưởng như vô cùng kiên cố, lại không đỡ nổi một hiệp, liệt hỏa câu phần, rất nhanh ngã xuống. Thị trấn phía sau không tránh thoát kiếp, nhà tan, người tán, hoảng loạn một bầy, không thiếu t·ử n·ạn, mang thương càng là vô số.
Khương Thập Tam khi ấy còn chưa tỉnh giấc, toàn thân mỏi mệt nặng nề, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng người người hô hoán, kêu la thảm thiết, lại được đám đông lôi kéo chạy đi.
Những người xung quanh vô cùng kỳ quái.
Bọn họ tay như đeo bông, như phủ dầu nành, sờ không thấy da thịt, lại lạnh, lại trơn trượt, sau lưng thiếu niên rõ ràng cảm nhận lực đẩy, nhưng đưa tay ra lại không chạm tới gì.
Càng kỳ lạ hơn, thiếu niên hai mắt không thể mở nhưng có thể thấy chân không chạm đất, hai tai không thể nghe nhưng có thể biết gió đang lặng im. Đây là đứng, vẫn là nhảy ?
Thời gian trôi đi, song nguyệt tương đấu cuối cùng cũng sắp kết thúc. Chỉ gặp một mặt trăng dịu nhạt vẫn còn đều đặn tỏa ra quang mang ấm áp, bên khác đã mỗi lúc một nhỏ, mỗi lúc một xa, huỳnh quang vốn có chuyển sang trắng xám, phảng phất như chịu thương một dạng.
Quần tinh cũng dồn dập xuất hiện, vây quanh cả hai, giống như lang sói chờ đợi hai hổ tàn sát đã lâu, cũng muốn phân một miếng thịt.
Tiểu nguyệt chưa bằng một nửa đại nguyệt, Khương Thập Tam dần dần ổn định được thân hình. Những cánh tay xung quanh như diều lớn lên cao đứt dây, thoáng chốc không còn kéo đẩy, tan đi tựa mây mù thiên không lúc này. Hắn bước ra một bước cảm nhận mặt đất dưới chân, bên cạnh đã không có một bóng người. Thiếu niên run rẩy vì lạnh, hai mắt mờ đục mỏi mệt chớp chớp, cơ thể choáng váng như người thiếu máu, mất một lúc mới đứng thẳng.
Khương Thập Tam vừa nhìn đại địa, liền cảm thấy mặt đất hôm nay có chút kỳ quái, dường như sáng hơn mọi ngày rất nhiều, cẩn thận ngẩng đầu ngước lên thiên không.
Khương Thập Tam gặp dị tượng, nghi hoặc: "Làm sao đột nhiên có hai mặt trăng rồi?"
"Đại nguyệt hẳn là nguyệt thần mà thầy ma nhắc đến, như vậy tiểu nguyệt hẳn là a mẫu nha".
Trong khoảnh khắc, thiếu niên liền thấy tiểu nguyệt biến thành gương mặt của Trần San. Hắn nhìn được người mỉm cười với hắn, vẫy tay với hắn, còn gọi hắn lại gần.
Lập tức, Thập Tam lệ rơi đầy mặt, như lữ khách đói khát nhìn thấy ốc đảo, điên cuồng chạy về hướng bên này, không ngừng gọi. Nhưng hắn càng chạy, tiểu nguyệt càng xa, hình ảnh a mẫu càng lúc càng trở nên hư ảo.
Cho đến khi tiểu nguyệt tan biến vào trong tinh hải, Khương Thập Tam liền kiệt sức, ngã gục xuống b·ất t·ỉnh. Trước mắt chỉ là một mảnh đen tối, trong đầu vang lên tiếng gào của Trần San ngày Khương Hổ c·hết, bên miệng vẫn còn gấp gáp kêu a mẫu.
Tinh không vô hạn, cô quạnh, thê lương.
Đêm qua sự tình chính là như vậy.
Thiếu niên đảo mắt qua lại thảo mộc trước mặt, nhất thời có chút bối rối, lo lắng, sợ hãi. Khương Thập Tam run run, hít hơi sâu, tự an ủi bản thân "nơi này hẳn là cách An Lộc trấn không xa a".
Khương Thập Tam nghĩ nghĩ một hồi, trèo lên một địa phương tương đối cao, ý đồ muốn nhìn thấy một điểm gì đó quen thuộc, đáng tiếc, để hắn thất vọng, xung quanh đồng dạng, ngoài lão thụ chỉ có lão thụ.
Thiếu niên hồi tưởng lại, hai năm trước, hắn cùng A Phi một lần vào rừng chơi đùa, hai người không chú ý, chạy nhảy từ quá trưa đến chiều tối liền không nhớ đường về. Khi đó, A Phi liền nghĩ ra một kế, trèo lên thân cây cao, nhìn xem có hay không thấy An Lộc trấn. Kết quả, An Lộc trấn không tìm được, hai đứa trẻ ngược lại trông đến mái đá ven sông, vừa vặn được một đám người Lý gia đi săn mang trở về.
Khương Thập Tam nhớ chuyện cũ, có chút hụt hẫng "lần này có lẽ xa hơn lần trước".
Hắn còn đang loay hoay chuẩn bi trèo xuống, liền gặp cuối tầm mắt khói bụi cuộn tròn bay lên. Thiếu niên lòng không suy nghĩ nhiều, có chút kinh hỉ, vội vàng chạy lại.
Địa phương không xa, ước chừng nửa dặm, không làm khó được thiếu niên tuổi ăn tuổi lớn. Khương Thập Tam chạy một thoáng đã thấy bóng dáng nhà cửa. Khói chính là từ đây thoát ra.
Đất trống một khoảnh, dương quang dồi dào chiếu xuống, tro bụi bay lên được nhuộm vàng, lộ ra có chút nóng mắt.
Tả hữu hai bên một suối một núi, nước trong một đường xuôi xuống, gặp đất đá dễ dàng thổi đi, đụng phải vách núi nhưng là phải nhận túng chảy quanh.
Trung tâm là nhà đất, không lớn nằm tựa vào triền núi, rào gỗ xiêu vẹo vây quanh, trước cổng treo một đôi đèn lồng giấy xanh, trong sân thả một cặp gà tơ lông vàng.
Ngoài cửa, hai lão nhân đương phơi thảo mộc, thấy thiếu niên đi đến, có chút bất ngờ, nhíu mày nói gì đó với nhau. Khương Thập Tam tới gần, còn chưa mở miệng, lão nhân người mặc lục bào đã chắn ở trước cổng, lớn tiếng nói một câu, mà thiếu niên cũng lập tức đáp lời.
Thiếu niên một câu, lão nhân một câu, tranh cãi sôi nổi, chỉ là cả hai đều không hiểu gì. Ngôn ngữ không thông a.
Một hồi qua lại, nhị vị lão nhân mặc dù không rõ ràng, nhưng nhìn bộ dạng Khương Thập Tam, có thể đoán tám chín phần hoàn cảnh thiếu niên tội nghiệp. Tuổi nhỏ, bị lạc mất thân nhân, lưu lạc đến tận hoang sơn dã lĩnh nơi này.
Hai người mềm lòng thương xót, để hắn vào nhà, tạm thời ở lại đây.
Khương Thập Tam buổi chiều ngày hôm đó dùng bữa cùng phu thê lão nhân. Ba người ngồi quanh bàn vuông, thiếu niên ngồi giữa, nhìn bảy tám món ăn kỳ lạ, hiếu kỳ động đũa.
Không nghĩ tới những món ăn này, không những bề ngoài bắt mắt, lại còn thơm hương đậm vị. Khương Thập Tam ăn như gió cuốn, luôn miệng khen ngon.
Hai lão nhân bên cạnh tất nhiên không hiểu hắn nói gì, chỉ nhìn hắn vội vã như vậy, nghĩ tới mấy ngày này thiếu niên chắc chắn vô cùng đói khổ, trong mắt càng lộ ra thương cảm.
Từ khi Khương Hổ cùng Trần San rời đi, đây xem như lần đầu tiên Khương Thập Tam ăn được nhiều món ngon như vậy. Trong lòng không cầm được, hai mắt như thạch nhũ long lanh ngấn lệ.
Nhìn hai lão nhân trước mặt, Thập Tam cảm tạ lời dài, đáng tiếc bọn họ đều không hiểu. Bất quá, bà bà mặc thanh bào vẫn cười nhẹ nhàng, gật gật đầu. Gặp hắn ăn như vậy, sợ hắn nghẹn, bà bà lại đem một ly nước tới đặt bên cạnh.
Khương Thập Tam ăn xong bữa cơm, muốn hỗ trợ hai người thu dọn, vừa đứng lên, bụng liền đau quặn, toàn thân nóng bừng, mồ hôi vã ra như tắm. Thiếu niên mất thăng bằng, ngã ngồi xuống đất, b·ất t·ỉnh nhân sự.