Chương 8: Song nguyệt huyền không
Thị trấn về đêm, mây thấp nặng nề trượt trên mái của những ngôi nhà cao thấp không đều, giống như bàn tay xoa xoa bụi cây xấu hổ, khiến cho chúng sợ hãi thu mình, nhanh chóng đóng lại cửa, vội vã thổi tắt đèn.
Bên ngoài, gió thổi cát đá chạy, ồn ào hơn cả tiếng ngáy của lợn say giấc.
Thập Tam không ngủ được, ban ngày ngủ quá nhiều, dẫu cho có mỏi mệt cũng không tài nào chợp mắt, ở trong phòng bếp tối đen, ngả lưng nhìn chòng chọc trần nhà.
Thầy ma khi nãy lợi dụng lúc tro bếp còn nóng, đem khoai ngô còn lại ủ, để cho hai người một bữa no, bây giờ đã nằm im thở khẽ, đều đặn.
Thập Tam còn đang trầm tư không biết suy nghĩ gì, thì bên cạnh thầy ma lên tiếng: "Thập Tam, không ngủ được a."
Thiếu niên hơi giật mình, cũng không quay sang liền đáp: "Thầy ma, trong lòng ta không thoải mái, rất khó chịu".
Thầy ma cười cười, một tay vươn ra, dễ dàng vuốt mái tóc lưa thưa của Khương Thập Tam, hỏi: "Cảm giác như thế nào?"
Thiếu niên im lặng một lúc, chậm rãi đáp: "Ta cảm thấy bất an, giống như là bị lạc đường trên núi vậy, sợ rằng sau này không tìm được lối về An Lộc trấn. Còn có một chút lo lắng, dường như sắp có chuyện gì xảy ra."
Thầy ma từng này tuổi, có thứ gì là chưa từng trải qua, gặp thiếu niên lần đầu tiếp xúc thế giới bên ngoài, tâm tình hoảng hốt có thể hiểu được. Thầy ma từ từ nói: "Thập Tam, con được thần rừng, cha trời mẹ đất che chở, nhất định sẽ không có chuyện gì. Lại nói, thế gian vốn dĩ không có kẻ lạc, chỉ là bọn họ nghe theo bản tâm, đi những con đường không giống nhau thôi."
Khương Thập Tam hai mắt hiếu kỳ hỏi: "Thầy ma, nếu như ta bị lạc đường thì sao?"
Thầy ma thuận miệng nói: "Không phải còn có a mẫu của con sao, con cứ đi theo nguyệt thần, người sẽ dẫn con đến nơi con thuộc về."
Thiếu niên nghe tới, mới yên ổn trở lại, bất quá, hắn vẫn là chưa ngủ được.
Thầy ma lo sợ hắn thức đêm, biết rồi còn nói: "Thập Tam, vẫn không ngủ được a."
Nghe thiếu niên trong bóng tối, "dạ" một tiếng, hắn lại tiếp tục: "Chúng ta Tiêu Dao môn, đến đời ta chỉ còn một môn khẩu quyết, gọi Tiêu Dao quyết, còn gọi Tiêu Dao Tĩnh Tâm quyết. Cái khác không nói, nhưng thực sự đối với giấc ngủ có chút tác dụng, con niệm một hồi, rất nhanh có thể ngủ đi."
Thập Tam có chút hiếu kỳ, lập tức nghiêm túc: "Thập Tam xin nghe".
Thầy ma lấy hơi chốc lắt, bắt đầu niệm liền một mạch: "Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh. Tâm nghi khí tĩnh, vong ngã độc thần. Tâm thần hợp nhất khí nghi tương tùy. Tương gian nhược dư, vạn biến bất kinh. Vô si vô sân, vô dục vô cầu. Vô xã vô khí, vô vi vô ngã...."
Thập Tam học được lượng chữ còn chưa vượt quá một ngàn, tất nhiên không hiểu, hai mắt lập tức để lộ bối rối.
Thầy ma gặp thiếu niên như vậy, phảng phất trông thấy bản thân mình mấy chục năm về trước, non nớt mà cứng cỏi, thấy ít mà hiểu chuyện. Hắn cũng không vội vàng, lại hỏi: "Thập Tam, ghi nhớ được bao nhiêu."
Khương Thập Tam một mặt tự ti, nhỏ giọng: "Thập Tam ngu dốt, chưa học được một phần."
Thầy ma trong lòng cười cười, hắn lần đầu tiên cũng là như vậy. Thầy ma chậm rãi: "Thập Tam, không cần nôn nóng, từ từ học, vừa rồi là toàn văn, hiện tại, ta đọc trước con niệm theo."
"Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh."
"Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh."
...
Cứ như vậy, thầy ma trước một câu, Thập Tam liền sau một câu, không ngoài dự liệu, chỉ bằng thời gian bữa cơm, thiếu niên học được hai ba phần liền ngủ rồi.
Đối với sự vật bản thân không hiểu, nhân loại dễ dàng sinh nhàm chán.
Phòng bếp tối như giấy trắng, ngọn đuốc sáng như mực tàu. Màu sắc chảy qua vô số khe hở, tới kẻ những đường thẳng trong không khí, thiêu đốt những hạt bụi còn đang lơ lửng.
Thiếu niên nằm cuộn mình một góc trên nệm rơm, chân thu sát, tay ôm vòng, vừa khéo để cho áo lớn che kín cả người, khó chịu một chút, nhưng ít nhất không lo lạnh. Thập Tam hiếm thấy nằm yên, không trở mình, không biết có gặp mộng hay không, ngủ rất an tĩnh. Thầy ma bên cạnh, mắt rất tinh, sợ thiếu niên không đủ ấm, đem tấm thảm trên người cũng khoác cho hắn, còn bản thân thì nhích lại gần chỗ bếp lò.
Thầy ma hai tay xoa xoa, thầm mắng thời tiết quái quỷ mấy câu, cũng chợp mắt.
Trời lạnh, vạn vật im hơi, côn trùng sợ hãi đi tìm sự che chở của mẹ đất, chim muông hoảng hốt bay về nơi có thể trông thấy cha trời. Dã thú không có biện pháp, thì phải chịu cái lạnh cắt xé, da dày thịt béo mỗi lúc một mỏng.
Cho dù sức sống mạnh mẽ như chuột cũng phải cúi đầu, mùa đông tới, nửa đêm tiếng gặm nhấm lách tách cũng trở nên vắng thấy. Một phần vì khí hậu khắc nghiệt, một phần vì lương thực cạn rồi.
Một đầu chuột gầy, lông rụng lưa thưa, lộ ra những mảng da xám đen, bẩn thỉu hôi hám, như thường ngày, đói bụng chạy tới trong bếp. Không may, hôm nay, từ đâu xuất hiện hai con vật to lớn nằm chắn giữa đường của nó, bất đắc dĩ, con chuột chỉ có thế bỏ mặc bụng đói rời đi.
Từ đầu đến cuối nó không một tiếng động, hai người thầy ma ngủ đến say sưa, không phát giác.
Tảng sáng, cha trời chưa đốt đuốc, mẹ đất đã châm đèn. Thị trấn, không ít người thức dậy rồi.
Thầy ma sớm đã tỉnh, nhìn Thập Tam bên cạnh ngủ đến an nhiên, nghĩ tới hai ngày này đường xa mệt mỏi, không nỡ gọi hắn, một mình loay hoay chuẩn bị. Thầy ma đem khoai ủ trong tro bếp từ đêm qua lấy ra, giải quyết bữa sáng. Khoai khô lại chát, thầy ma uống không thiếu nước mới ăn xong.
Thầy ma sửa soạn một hồi, lại đi ra. Trước tiên là cảm ân Lương Hữu Quốc cho tá túc, sau đó là nhờ cậy hắn chú ý Khương Thập Tam buổi sáng, cuối cùng là dặn dò đối phương để cho bản thân năm đồng tiền rượu.
Xử lý xong xuôi, Cao Tiến, Cao thầy ma rời nhà họ Lương. Cho đến lúc này, trời vẫn chưa rõ.
Trên cao mây che trời, thấp dưới sương phủ đất, lại lạnh lẽo, lại u tối. Cỏ mềm dưới chân như bàn tay dính nước, lau khô bằng vạt áo người qua đường.
Thầy ma vừa đi vừa mắng không biết ai nghĩ ra cái lệ hội họp sớm như vậy, khắc thứ nhất liền phải có mặt.
Chỗ thầy ma tới gọi Vĩ Tượng đồn, tại trung tâm thị trấn, từ đây đến, đi bộ mất gần một tuần hương, khoảng chừng hai dặm. Cả trình, đường núi chiếm đa số, thầy ma một tay cầm đuốc, một tay chống gậy, vừa đi vừa thổi vân vụ dạt sang hai bên.
Đá sỏi ảm đạm nấp sau bùn đất, tinh tú mờ ảo tránh vào mây khói. Gió thổi, cây động, không có dữ dội, ồ ạt lại khiến lòng người bất an lo lắng.
Thầy ma gấp gáp bước, thoáng cái đã gặp Vĩ Tượng đồn không xa, trong lòng liền cảm thấy kỳ quái, "trôi qua nửa khắc, trời hẳn phải sáng rồi mới đúng a".
Thầy ma gặp điều bất thường, vội vàng dừng lại, cẩn thận quan sát.
Trời u đất tĩnh, thú vật lẩn trốn. Thần rừng cuốn lấy đại thụ, nằm rạp xuống, thỉnh thoảng rung động gầm gừ, rên rỉ vài tiếng, lộ ra sợ hãi cùng bất kham.
Thầy ma còn đang hoang mang, mơ mơ hồ hồ nhận ra đáp án.
Chỉ thấy theo mây trời từ từ tan đi, để lộ ra hai viên cầu to lớn trên không, như đôi mắt sáng rực của thần thánh chậm chạp mở ra, lại nhìn xuống nhân gian, lộ rõ uy áp không thể khinh nhờn.
Cảnh tượng này lập tức dọa cho thầy ma ngồi bệt xuống, mồ hôi vã ra như tắm, ướt đẫm ngực áo, hai tay mềm nhũn, khiến đuốc tuột khỏi rơi xuống, hừng hực thiêu đốt đá vụn.
Thầy ma hai mắt tê dại, há hốc mồm, trong lòng chấn động nghĩ tới bốn chữ "song nguyệt huyền không".
Song nguyệt huyền không, hai mặt trăng cùng tồn tại, một đông một tây không chịu thua kém, tản ra quang mang khiến cho quần tinh sợ hãi, biệt tích.
Tương truyền, về dị tượng này, cổ nhân viết: "song nguyệt tranh đấu, thiên địa tai kiếp, vạn vật u ám, chừng nào một trong hai còn chưa biến mất, chừng đó trời còn chưa sáng".
*Tĩnh tâm chú: mao sơn tróc quỷ nhân