Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 102: Trong đầu chỉ nghĩ đến những lúc anh ấy đối xử tốt với tôi




Tôi không muốn mặc, nhưng quần áo hiện tại của tôi quả thực không thích hợp để mặc trên đảo.







Chỉ có thể tìm một bộ nhiều vải nhất để mặc.







Sau khi thay quần áo và thoa them kem chống nắng bên ngoài, lúc tôi ra cửa, Lý Hào Kiệt đã thay quần bơi xong.







Đường cong cơ ngực hoàn hảo và tám múi cơ bụng cường tráng hoàn toàn lộ ra.







Đúng là đẹp mắt.







Dường như người đàn ông thấy ánh mắt của tôi có hơi chăm chú quá, bèn tiến lên phía trước một bước kéo lấy tay tôi nói, “Đi thôi, đưa em đi dạo nhé.”







Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biển.







Hồi còn bé lớn lên ở cô nhi viện, không có cơ hội ra ngoài chơi. Sau khi trưởng thành, tôi lại bận rộn đi làm kiếm tiền, càng không nỡ dành thời gian đi chơi.







Mặc dù đã cố gắng hết sức kiềm chế tâm tình kích động của mình, nhưng sau đó, tôi vẫn không nhịn được mà chạy theo nước biển lên xuống.







Không nhịn được mà viết tên mình trên bãi cát.









Sau vài tiếng đồng hồ, tôi mệt bở hơi tai, nằm nghỉ ngơi trên ghế nghỉ cạnh bờ biển.







Có người trông giữ đảo đưa nước dừa cắm sẵn ống hút tới.







Tôi vừa uống một hớp, đã nghe thấy Lý Hào Kiệt bảo, “Em về nghỉ ngơi đi, khỏi cần qua đây nữa.”







Tôi bị doạ sợ tới nỗi tay run lên một cái, nước dừa nhỏ từng giọt lên người.







Lúc tôi đang muốn dùng tay để lau, bàn tay của người đàn ông đã phủ lên, anh ấy cúi đầu, dùng đầu lưỡi quệt đi nước dừa, sau đó dạng chân ngồi trên ghế nghỉ, con ngươi màu mực dưới ánh chiều tà vàng nhạt dường như lóe lên ánh sáng gợi tình.







Tôi cố gắng rụt lại về phía sau, người đàn ông lại tiếp tục đè lên.







Anh ấy đặt một bàn tay dưới thắt lưng tôi, tay còn lại cầm lấy nước dừa, nghiêng một cái, đem hơn phân nửa số nước dừa đổ lên người tôi!







“A!”







Tôi giật mình một cái.







Còn chưa kịp chạy trốn, người đàn ông đã kẹp chặt dây nịt bikini của tôi…







Anh ấy dùng giọng nói khàn khàn thỉnh cầu, “Em yêu, anh muốn.”







Sau đó, không đợi tôi trả lời, đã bắt đầu động tác tiếp theo.







Bãi cát vàng óng, nước biển xanh biếc, gió biển phấp phới, nhưng động tác của người đàn ông lại như cuồng phong xối xả, điên cuồng chiếm đoạt tôi.







Tôi và Lý Hào Kiệt ở lại đảo tròn ba ngày.









Rồi mới trở lại Vĩnh An.







Bởi ba ngày này người đàn ông điên cuồng phát tiết, nên ngay cả bước đi tôi cũng cảm thấy có phần vất vả, ngày cuối cùng cũng do Lý Hào Kiệt ôm tôi lên ca nô.







Cuối cùng chúng tôi cũng trở lại Vĩnh An, tới dưới gara tầng ngầm của căn nhà Số 01 Vĩnh An, anh ấy cũng muốn ôm tôi lên từ chỗ ghế lái.







Tôi ngay lập tức từ chối, “Em nặng lắm, không cần đâu.”







“Không được.”







Lý Hào Kiệt ôm tôi lên, dùng chân đóng cửa xe rồi đi về phía thang máy, vừa đi vừa bảo, “Anh phát hiện lúc anh ôm em, mới có thể có cảm giác chân thật rằng em đang ở bên cạnh anh.”







Lời nói của anh ấy khiến tôi sửng sốt.







Lời nói của anh ấy, bao giờ cũng sẽ khiến tôi hiểu lầm.







Tưởng rằng anh ấy rất yêu tôi.







Vào đến trong nhà, rốt cuộc anh ấy cũng đồng ý thả tôi xuống, tôi lấy di động ra, lại phát hiện có vài cuộc điện thoại gọi tới, đều là của An Kiều.







Có phải Lương Khanh Vũ đã xảy ra chuyện gì rồi không?







Tôi nhìn thoáng qua Lý Hào Kiệt đang đi về phía nhà tắm, cầm điện thoại tới phòng khách gọi lại cho An Kiều.







“Tống Duyên Khanh, hôm nay tôi gọi điện chỉ có một yêu cầu duy nhất, xin cô hãy cách Lương Khanh Vũ thật xa, đừng hại anh ấy nữa.”







Điện thoại vừa được kết nối, An Kiều đã phủ đầu nói một tràng.







Tâm trạng của tôi khi ấy lập tức căng thẳng, “Làm sao vậy? Có phải mẹ của anh Vũ gặp phải nguy hiểm gì không? Chẳng phải lần trước bác sĩ đã nói không sao rồi mà…”







“Không sao?” An Kiều cười nhạt, “Cô có biết tại sao mẹ anh ấy lại tự tử không? Không phải chỉ vì con trai bà muốn đi đâu, một cụ già vất vả làm việc cả đời, chỉ chờ đến ngày vinh quang về hưu, kết quả lại đột nhiên được thông báo đã bị đuổi, cô bảo bà ấy sẽ có suy nghĩ gì?!”







“Hả?”







Tôi sửng sốt.







“Sao nào? Bất ngờ hả? Cô có thể làm ra chuyện như vậy, mà còn cảm thấy bất ngờ?” An Kiều nghiêm túc nói, “Tôi cho cô biết, Tống Duyên Khanh, tôi đã điều tra ra, công ty của mẹ Lương Khanh Vũ có nhận được một khoản tiền lớn từ tập đoàn Hào Thiên. Đây là lần cuối cùng! Nếu cô còn dám làm ra chuyện gây tổn thương đến Lương Khanh Vũ, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”







Nói xong liền cúp điện thoại.







Tôi không khỏi sững sờ nhìn màn hình di động.







Rốt cuộc là ai?







Rốt cuộc là ai đã làm như vậy?







“Sao vậy?”







Lúc tôi còn đang phân vân, phía sau đã truyền đến giọng nói của Lý Hào Kiệt.







Tôi quay đầu, người đàn ông đã mặc xong âu phục, trông thấy vẻ mặt lúng ta lúng túng của tôi, đôi môi câu lên cười một tiếng, “Có chuyện gì thế? Có phải mệt muốn chết rồi không, mệt rồi thì nghỉ ngơi chút đi, anh phải tới công ty một chuyến, buổi tối sẽ về với em.”







Dường như anh ấy không nhận ra tình trạng khác thường của tôi, nói xong bèn ra ngoài.







“Đợi một lát!”







Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi anh ấy lại.







“Sao thế?” Lý Hào Kiệt nhìn tôi.







Tôi nhìn anh ấy, chần chừ một lát, lắc đầu, “Không có việc gì.”







Lý Hào Kiệt cười với tôi rồi rời đi.







Phảng phất như không hề nguỵ trang điều gì.







Thấy người đàn ông đã ra ngoài, tôi lập tức rơi vào mờ mịt.







Có phải tôi lại sai rồi không?







Tôi nhắm mặt lại, trong đầu vẫn quanh quẩn những chuyện đã xảy ra trên đảo, về những lúc Lý Hào Kiệt đối xử tốt với tôi.







Là khi anh ấy ôm tôi đi tới đi lui.







Là khi tôi muốn ngồi nghịch cát, anh ấy cũng ở bên cạnh.







Là…







Không đúng, không phải như vậy.







Tôi mở mắt ra, nhìn căn nhà rộng lớn, nghĩ về cuộc điện thoại của An Kiều.







Lý Hào Kiệt là một thương nhân.







Thương nhân thì hám lợi.







Anh ấy từng đồng ý với tôi sẽ không ra tay với công ty thiết kế Vũ Phong, nhưng chẳng phải sau đó vẫn làm hay sao?







Tại sao tôi lại cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến anh ấy chứ!







Huống chi, An Kiều nói, công ty kia có một khoản tiền được gửi từ tập đoàn Hào Thiên…







Thấy trong lòng buồn bực mà nhiệt độ phòng lại thấp, tôi bèn thay một bộ quần áo rồi xuống vườn hoa dưới lầu ngồi.







Lúc đang ngẩn người đối mặt với không khí, tôi trông thấy Lý Trọng Mạnh đi tới từ đằng xa, dường như anh ta vừa đi từ một phương hướng khác, về phía nhà mình.







Khi tôi còn đang do dự có nên chào hỏi hay không, anh ta đã quay đầu, đúng lúc nhìn thấy tôi.







Lúc đầu trong mắt còn có một tia kinh ngạc, nhưng sau đó rất nhanh đã đổi thành ý cười.







Anh ấy tiến tới trước chào tôi, “Sao em lại ngồi đây?”







“Không có việc gì, ra ngoài ngồi một chút thôi ạ.”







Tôi nói dối.







Lý Trọng Mạnh dường như liếc mắt một cái đã có thể nhận ra tôi có tâm sự, anh ấy ngồi ở bên cạnh tôi, giống một người chú ân cần hỏi han, “Em không giỏi nói dối đâu. Nói đi, có rắc rối gì sao? Biết đâu tôi có thể giúp được em.”







Không biết vì sao, Lý Trọng Mạnh luôn cho tôi một loại cảm giác an toàn, có thể tin tưởng được.







Hơn nữa trải qua sự việc lần trước, tôi luôn cảm thấy anh ấy và tôi đều là cùng một loại người.







Tôi nhìn anh ấy, do dự một chút, vẫn hỏi, “Anh có thể cho tôi biết, Lý Hào Kiệt là người như thế nào được không?”







“Nó?” Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, khẽ mỉm cười, “Chẳng phải ngày nào em cũng ở bên nó hay sao, sao lại hỏi chứ?”







Tôi lắc đầu, “Tôi không hiểu anh ấy.”







Lý Trọng Mạnh cười với tôi, “Hào Kiệt là người tốt, rất đáng tin, làm ăn từ trước tới nay cũng minh bạch rõ ràng, bất kể để làm bạn trai hay chồng, đều là một sự lựa chọn không tồi.”







“Thật sao?”







“Thật.”







Có lẽ tôi hỏi anh ấy, chẳng qua chỉ vì muốn có người tán thành với mình, nói cho mình biết Lý Hào Kiệt sẽ không làm ra chuyện như vậy mà thôi.







Lý Trọng Mạnh nói xong, tôi liền tin.







Gánh nặng trong lòng dường như vơi đi không ít.







Thế nhưng, tối hôm đó Lý Hào Kiệt trở về, sau khi ăn cơm xong, tôi đi tắm rửa, lúc ra ngoài lại nghe thấy anh ấy đang gọi điện thoại ngoài ban công.







Cũng có lẽ là xuất phát từ sự tò mò, tôi bèn sáp tới.







Chỉ nghe thấy người đàn ông nói, “Người đã chết rồi sao?”







Trái tim tôi trong nháy mắt nhảy lên tận cuống họng, động tác càng nhẹ nhàng hơn.







“Tôi biết rồi, phong toả tin tức, không được để người khác biết chuyện này, đặc biệt là không được để cô ấy biết.”







Nói xong, Lý Hào Kiệt lập tức cúp điện thoại.







Lúc anh ấy ngoảnh lại, tôi vẫn còn đang ngây ra như phỗng, không kịp né tránh.