Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 103: Chuyện hèn hạ như vậy, anh không làm được




Lý Hào Kiệt nhìn thấy tôi, rõ ràng cảm thấy sửng sốt.







“Anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?”







Vào giờ phút này, tôi không nghĩ đến những chuyện khác, mà chỉ cảm thấy Lý Hào Kiệt đang nói đến việc của mẹ Lương Khanh Vũ.







“Cô ấy” mà anh ấy vừa nhắc tới, dưới con mắt của tôi chính là bản thân mình.







Ngay cả muốn giả vờ làm ra dáng vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng không được nữa.







“Không có việc gì, là chuyện của công ty ấy mà.” Lý Hào Kiệt thật sự là một diễn viên giỏi.







Vẻ mặt của anh ấy ngay lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, khoé môi nhếch lên lộ ra nụ cười yếu ớt, đi về phía tôi.







Tôi lùi về sau một bước, ngẫm lại ban ngày mình còn tin tưởng anh ấy, rõ ràng chứng cứ vô cùng xác thực, mà vẫn muốn nghĩ cách bào chữa cho anh ấy, hết thảy đều thực nực cười!









Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, trưng ra vẻ mặt tự mình cũng cảm thấy lạnh lùng, rồi gằn từng chữ, “Lý Hào Kiệt, hiện tại em đã ở bên cạnh anh rồi, nếu như anh hận em, thì chúng ta có thể cùng xuống địa ngục, sau này đừng làm liên luỵ đến người vô tội nữa.”







Nói xong, xoay người định đi.







Lý Hào Kiệt kéo tôi lại, vẻ mặt nghiêm túc, “Có chuyện gì vậy? Trước đó chẳng phải vẫn ổn hay sao?”







“Lý Hào Kiệt, không phải anh hỏi tại sao em không đi cùng Lương Khanh Vũ sao? Bây giờ em có thể nói cho anh biết, là bởi vì mẹ Lương Khanh Vũ đột nhiên bị công ty đuổi việc, mà con trai bà lại muốn ra nước ngoài với em, bà không chịu đựng nổi áp lực mà tự sát, nên bọn em mới không đi được.”







Vốn chuyện này tôi không muốn nói cho Lý Hào Kiệt biết, thế nhưng bây giờ, không nói cũng không được.







Lý Hào Kiệt đứng nguyên tại chỗ, con mắt thâm thuý tìm tòi nghiên cứu mà nhìn tôi, giống như có một tia tổn thương xẹt qua, lông mày anh ấy nhíu sâu, hỏi tôi, “Em nghi ngờ là do anh làm?”







“Nếu không thì là ai?”







Lý Hào Kiệt nghe xong câu hỏi của tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ, từng chữ từng câu nói với tôi, “Nếu anh không muốn để hai người đi thì chỉ cần một cú điện thoại, dù là visa của nước nào cả hai cũng không lo liệu được, anh còn cần phải hao tâm tổn sức ra tay với mẹ cậu ta hay sao? Hơn nữa chuyện hèn hạ như vậy, anh không làm được.”







Tôi có chút do dự.







Bởi anh ấy nói không sai.







Lý Hào Kiệt nhìn tôi, biết tôi chưa tin lắm, lạnh lùng nói một câu, “Lúc ấy anh đã quyết định sẽ để em đi, chưa từng làm ra bất cứ chuyện dư thừa nào, tin hay không thì tuỳ em.”









Nói xong, anh ấy thay một bộ quần áo thường ngày rồi ra ngoài.







Không nói với tôi nhiều thêm dù chỉ là một câu.







Tôi đứng ở đó, nhìn căn phòng trống rỗng, nhất thời có chút không biết phải làm sao.







Có phải tôi lại sai rồi không?







Tôi đi tới bệ cửa sổ nơi Lý Hào Kiệt vừa nghe điện thoại, thấy khung cảnh nhà nhà đốt đèn trước mắt, trong chốc lát lại cảm thấy buồn bã vô cớ.







Tôi cầm di động lên, tìm tới một dãy số, gọi điện thoại cho Khương Thanh.







May mà, điện thoại của chị ấy vẫn kết nối được.







Vừa nghe máy chị ấy đã hỏi tôi, “Không có việc không lên điện Tam Bảo (không có việc sẽ không xuất hiện), nói đi, em lại có vấn đề gì?”







“Khương Thanh, chị đang ở đâu? Ở Vĩnh An sao? Em muốn tìm chị nói chuyện một chút.”







Hiện tại nghi hoặc của tôi đã không còn là chuyện có thể nói rõ chỉ với vài ba câu qua điện thoại nữa rồi.







“Chị đang ở nhà, mới trở về hồi chiều, em tìm tới vừa đúng lúc, nấu cơm giúp chị đi, hì hì.”







Khương Thanh vui vẻ nói.







Tôi quay đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ quả lắc to đặt ở phòng khách, đã hơn 9 giờ rồi.







“Muộn thế này mà còn chưa ăn cơm? Không tốt cho dạ dày đâu.” Tôi không nhịn được mà bảo.







“Dạ dạ dạ, mau tới đây đi, bé yêu.”







Nói xong, Khương Thanh bèn hướng về phía điện thoại “Muah~” một cái.







Tôi ngồi xe khoảng nửa giờ đã tới nhà Khương Thanh.







Nhà chị ấy vẫn bừa bộn như trước đây.







Chẳng qua lần này tôi không thu dọn mà trước tiên vào nhà bếp nấu cơm giúp chị ấy. Nhưng lúc mở tủ lạnh, tôi ngửi thấy mùi hôi thối của thức ăn và nước đọng bên trong tủ lạnh sắp chảy ra tới nơi.








Tôi nghiêng đầu nhìn thoáng qua phích cắm bên cạnh, phích cắm đáng thương đang lẳng lặng nằm trên mặt đất.







Không nhịn được mà châm chọc, “Chị chắc chắn muốn dùng đồ ăn trong tủ lạnh để làm cơm hả?”







Khương Thanh lại gần, thấy tình trạng bi thảm bên trong tủ lạnh, vỗ ót một cái, “Lần trước chị có trở về một hôm, quên cắm phích cắm tủ lạnh mất rồi.”







“Em giúp chị thu dọn lại tủ lạnh nhé.”







“Không cần, không cần, đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm, ngày mai chị sẽ gọi công ty quản lý gia đình tới quét tước.”







Khương Thanh muốn lôi tôi ra ngoài, nhưng tôi vẫn cầm cây lau nhà, lau sạch sẽ đống nước bẩn trên sàn.







Tôi được chị ấy đưa tới một quán lẩu xiên que gần nhà, mặt tiền của quán rất nhỏ, tất cả bàn ghế đều được đặt bên ngoài.







Chủ quán là một bà cụ.







Tiết trời bấy giới mới chớm sang mùa xuân nên buổi tối rất lạnh, có buôn bán cũng không làm ăn được gì.







Khương Thanh vừa tới đã nhiệt tình chào hỏi bà cụ, sau đó cầm khay, bắt đầu thuần thục chọn xiên que.







Sau đó lại lấy hai chai bia, muốn tôi và chị ấy cùng uống với nhau.







Có lẽ là bầu không khí khi ăn xiên que rất tốt, tôi ngồi ở đó, kể rất nhiều rất nhiều việc đã xảy ra gần đây cho chị ấy nghe.







Nói liên miên mãi đến tận chuyện tôi và Lương Khanh Vũ tách ra, đánh Tống Duyên Minh, rồi lại trở về bên cạnh Lý Hào Kiệt.







Khương Thanh chăm chú nghe, khẽ thở dài một hơi, “Vậy cũng tốt, thực ra hôn nhân là chuyện cả một đời. Về phía Lương Khanh Vũ, em chỉ là muốn báo đáp anh ấy mà thôi, thật ra làm như thế cũng không công bằng với anh ấy.”







Tôi rũ mắt xuống, yên lặng không nói gì.







Thật ra Khương Thanh nói đúng.







“Sau đó…” Tôi định nói cho Khương Thanh chuyện có khả năng việc mẹ Lương Khanh Vũ tự sát có liên quan đến Lý Hào Kiệt.







Thế nhưng, có lẽ trong lòng tôi vẫn thiên vị Lý Hào Kiệt, nên đem chuyện xảy ra ở hòn đảo kia nói ra trước.







Khương Thanh nghe xong, trợn cả mắt lên bảo, “Gì cơ! Đảo tư nhân!?”







Tôi gật đầu.







Khương Thanh nắm lấy hai tay tôi, đôi mắt lộ ra ánh nhìn chân thành, “Tống Duyên Khanh thân ái, em nhất định phải bảo Lý Hào Kiệt, lần sau nhớ mời chị theo cùng, chị đảm bảo sẽ không làm bóng đèn, mỗi ngày chỉ ở trong phòng và chơi trên bãi biển kia thôi, còn lại sẽ không đi đâu hết!”







Vừa nói, chị ấy vừa giơ một tay, định giơ ba ngón tay lên thề. Nhưng vì gân tay có chút vấn đề nên chị ấy không làm được, vậy mà vẫn không quên nói, “Chị xin thề!”







Vốn tâm trạng của tôi có chút nặng nề, nhưng cuối cùng lại bị bộ dạng của chị ấy chọc cười.







“Được rồi, lần sau đi, nhất định sẽ đưa chị theo, cho dù chị đi công tác ở nước ngoài, chúng em cũng sẽ đến đón chị.”







“Vậy mới là chị em tốt chứ!” Khương Thanh giơ ly bia trước mặt lên, “Chị cạn trước ly này kính cậu!”







Sau khi uống chút bia, rốt cuộc tôi cũng nói chuyện của của mẹ Lương Khanh Vũ và Lý Hào Kiệt ra.







Điều khiến tôi bất ngờ là Khương Thanh chỉ nghe một nửa đã lập tức ngắt lời tôi, “Chị xin em đấy, em tỉnh táo một chút đi! Lý Hào Kiệt tốt xấu gì cũng là CEO của tập đoàn Hào Thiên, có vô liêm sỉ thế nào thì cũng không thể xuống tay với một người già yếu được.”







Lời của chị ấy khiến tôi lập tức rơi vào trầm mặc.







Là như vậy sao?







Hình như đúng là thế.







“Nhưng mà…”







“Nhưng mà cái gì, chị thật sự không phải vì chuyện đi chơi đảo mà nói tốt giúp anh ấy đâu! Bây giờ chị làm ở khoang hạng nhất, thể loại có tiền nào mà chưa từng gặp chứ?” Khương Thanh tự tin nói, “Phần lớn ấy à, đều khoác bên ngoài lớp da giả nhân giả nghĩa, nhưng loại người như vậy nhìn tướng mạo thôi là đã biết, còn Lý Hào Kiệt ấy à…”







“Anh ấy thế nào?”







Tôi đang chăm chú lắng nghe, thấy chị ấy dừng lại, bèn vội vàng hỏi.







Khương Thanh cười bảo, “Khi còn bé ngày nào em cũng quan tâm đến anh ấy, đương nhiên chị cũng để ý anh ấy nhiều hơn một chút, thêm cả một số chuyện xảy ra gần đây, chị cảm thấy cho dù anh ấy không phải người tốt lành gì cũng tuyệt đối không làm ra việc bẩn thỉu như vậy.”







“Nhưng mà…Không phải anh ấy, thì là ai?” Tôi nghi ngờ.







Khương Thanh suy nghĩ một lát, vô cùng thần bí mà nhìn tôi, “Em nói xem, có phải còn có người theo đuổi em nữa hay không?”