Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Dead Ways - Hành Trình Chết Chóc

Chương 13 : Khu tự trị Ethar




Chương 13 : Khu tự trị Ethar

Chương 13 : Khu tự trị Ethar.



Tận nam Palusian, thành phố cảng Ethar, tám giờ sáng.

Tôi choàng tỉnh dậy khi cơn ác mộng kéo đến cao trào mà ở đó, Kael với đôi mắt xanh lét vô hồn cùng những móng tay sắc nhọn bấu lủng bờ vai tôi, nhe hàm răng quỷ nổi bật hai chiếc nanh dài mà cố cắn cổ tôi...

Mồ hôi tôi túa ra như tắm, sống lưng lạnh buốt từng hồi, cơn ác mộng quả thật quá đáng sợ, không phải ở việc tôi có thể bị g·iết, có thể bị ăn thịt. Mà nó ở ngay cái sự thật tôi luôn trốn tránh ngay cả việc nghĩ tới. Tôi luôn hy vọng có thể tìm lại Kael, nhưng nếu phải gặp anh với hình thái của một thây ma tôi căm ghét, đó sẽ là yêu hay là hận. Tôi sẽ phải làm gì khi đó mới là khả năng lớn nhất có thể xảy ra... Cố nhắm mắt mà điều dưỡng cho tới khi bình tâm trở lại, tôi thay đồ rồi bước ra ngoài căn phòng để hít thở chút không khí trong lành, thoảng đưa theo gió vị mằn mặn của biển...

Nằm sâu hơn vào trong đất liền, khí hậu Palusian lại nóng dần trở lại, nó không còn lạnh cóng như ở gần khu biển Ethar. Chắc hẳn, sự thay đổi kì lạ này đã khiến rất nhiều người hiểu lầm lục địa này chỉ toàn băng giá...

- Cô Annie! - Lily reo lên trong sự vui mừng. Cô bé sà vào lòng, ôm chặt lấy tôi – thật may là cô không sao cả...

Tôi mỉm cười, gật đầu với cô bé. Từ sau sự kiện tối qua, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô bé còn thức. Hôn lên mái tóc nâu đỏ, bóng mượt của Lily, tôi vô tình nhận ra Brian cũng đang ở đó, tựa cửa nhìn ra với nụ cười rạng rỡ. Tối hôm qua, nếu không có anh, tôi đã làm mồi cho con thây ma đáng sợ...

Tôi rùng mình nhớ lại, buổi tối kinh hoàng… Để tạo điều kiện cho những người khác chạy trốn, tôi với một cây sắt han gỉ đã lao tới con quái vật. Nó nhanh chóng có thể hạ gục tôi, nhe hàm răng tởm lợm đe dọa tôi. Nhưng cũng lúc ấy, khi tôi tưởng chừng đã m·ất m·ạng, Brian và một đoàn người đông đúc khác chạy trên những chiếc xe gắn máy, rầm rộ phi đến với hàng loạt đường đạn bắn ra làm náo động cả một vùng. Con quái vật đành bỏ lại tôi, ngậm ngùi chạy trốn với sự tức giận và luyến tiếc khôn cùng…Tôi đã thoát c·hết như vậy đấy.

Brian nói với tôi, đoàn người đó là nhóm bảo vệ của khu người sống lớn nhất Ethar do thủ lĩnh Hiroth lãnh đạo. Và anh cũng nói thêm, Hiroth vốn không phải là mẫu người ưa thích gì những việc mạo hiểm như lúc ấy và chỉ có việc nói dối rằng tôi là người miễn nhiễm thứ hai giống Lily mới khiến cho ông ta suy chuyển ý định. Tôi ghét phải dối trá nhưng liệu những ý niệm đúng sai có còn là thứ quan trọng trong thời đại mà ở đó sự sống và c·ái c·hết vốn cũng chẳng còn cách biệt rõ ràng?

Tránh cuộc cãi vã nổ ra trong chính mình, tôi hỏi han Lily đủ thứ chuyện, về việc cô bé đã theo Brian đến khu tự trị này thế nào và những người bọn họ đã đối xử với cô bé ra sao. Tôi hoàn toàn vui mừng khi biết rằng những người ở đây rất tốt và thân thiện, họ quý trọng và cũng không có ý định l·ạm d·ụng cô bé như một vật thí nghiệm như điều tôi đã lo lắng.

- Cô nên chuẩn bị, chúng ta sẽ đi gặp ngài Hiroth! – Brian nói.

Tôi gật đầu đồng ý. Cọ mũi thân thiện với Lily, tôi dắt cô bé đi theo Brian, lên một chiếc xe quân dụng bốn chỗ đã chờ sẵn ở cổng.

Nhả làn khói bụi bặm, chiếc xe cũ kĩ lăn bánh trên con đường đất mấp mô và chạy thẳng vào khu trung tâm. Dưới ánh sáng ban ngày này, tôi có thể thấy rõ hơn cái khung cảnh ngoại ô mà tối qua tôi đã quá vội vàng, quá kinh ngạc không thể nhận ra mình được đưa đến đâu.

Suốt quãng đường không quá ngắn cũng chẳng đủ dài này, tôi bắt gặp vô số những khuôn mặt háo hức, ngạc nhiên xen lẫn cả những cái nhìn về tương lai đầy hy vọng.

Tin tức đã truyền thật nhanh... Ngay cả những người có nhiệm vụ trồng trọt lương thực trên những cánh đồng lúa mạch cũng tạm bỏ dở công việc và chạy tới sát mép đường, cốt chỉ cố ngó coi chúng tôi là ai, trông ra sao mà có thể đem tới niềm tin về một phương thuốc cho căn bệnh vốn tưởng chừng vô phương cứu chữa này.



Càng vào sâu trong khu trung tâm, sự tò mò này càng lớn hơn bao giờ hết, thậm chí nó đã gần như đạt đến mức mất kiểm soát khi từ những căn nhà gỗ dựng tạm bợ san sát nhau, hàng nghìn con người đổ ra đường, vây kín xe chúng tôi, họ lao xao lên với đủ ngôn ngữ khác nhau mà tôi khó có thể nhận rõ ý nghĩa của chúng... Một chút lo sợ thoáng hiện lên trên khuôn mặt Lily, cái ác cảm về xã hội thô bỉ của nhóm người ngoài kia vẫn ảnh hướng quá lớn lên cô bé. Tôi thoáng chút bối rối rồi ôm Lily vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc cô bé để trấn an.

Sự quan tâm bất ngờ của những người trong khu tự trị khiến chiếc xe bị chậm lại tới gần nửa tiếng và chỉ nhích lên từng bước khi có sự can thiệp của một nhóm những cận vệ của ngài Hiroth tới tiếp ứng. Tôi nghĩ mình đã không thể giấu nổi việc tỏ ra bị sốc trước chuyện này. Ngay cả trong những lúc mơ mộng nhất, việc thấy hàng ngàn người còn sống một lúc như thế này cũng quả là không tưởng... Bỗng dưng, tôi nhớ Kael đến lạ. Nếu chúng tôi đến đây sớm hơn, có lẽ...

Đã không dưới một lần tôi tự truy vấn bản thân như vậy, nhưng chưa lần nào tôi trả lời được cho sự an ủi cái cảm xúc hỗn loạn của mình. Tôi thương anh đến khôn cùng mỗi khi nhớ về anh, về những kỉ niệm mà chúng tôi đã trải qua bên nhau ào ạt đổ về theo mảnh kí ức dang dở. Nghịch lý mà lại hợp lý, có lẽ, cái thời điểm xung quanh tôi ít người nhất, nguy hiểm nhất mới là thời khắc tôi thực sự hạnh phúc. Hạnh phúc trong sợ hãi, hạnh phúc trong khó khăn, và hạnh phúc khi có anh bên cạnh...

- Tới nơi rồi! – Brian nói khi chiếc xe dừng lại trước một lâu đài cổ kính khá lớn.

Nằm tách biệt hoàn toàn với khu dân cư xung quanh bằng một con mương rộng bao bọc và bờ tường cao thẳng đứng, lối duy nhất để chúng tôi có thể vào bên trong là chiếc cầu treo gỗ mà chỉ khi viên bảo vệ đi cùng xác nhận mọi thứ đều an toàn, nó mới được hạ xuống.

- Ngài Hiroth đang chờ ở thư viện, ba người mau vào đi! - Viên bảo vệ lên tiếng.

- Cám ơn... – Brian trả lời.

Rồi trước cái gật đầu khẽ của anh, tôi dắt Lily tiến vào lâu đài.

- Ôi... – Tôi khẽ thốt lên trước sự tráng lệ trong nét cổ kính của tòa lâu đài đang đập vào mắt.

Đằng sau lớp tường thành bên ngoài là một không gian khá lớn với con đường chạy vòng chui qua một cánh cổng vòm uốn cạnh một trong năm tháp canh nhô cao. Lâu đài gồm một dãy nhà ngang chính ba tầng và hai dãy dọc bốn tầng nằm kế bên mỗi góc của lâu đài là một tháp nhỏ nằm tương xứng với bốn tháp canh lớn mà ở đó luôn có những cảnh vệ đi đi lại lại chăm chú theo dõi từng chuyển động bên ngoài...

- Ngài Hiroth vốn là chủ lâu đài này trước khi “ngày c·hết” diễn ra... – Người dẫn đường của chúng tôi đưa thông tin - ...và khi bọn thây ma bắt đầu hoành hành dữ dội thì ngài đã dành toàn bộ tài sản của mình mà gây dựng lên khu tự trị này. Như là các bạn đã thấy đấy, vòng ngoài khu này là lớp tường gỗ và rào thép, bên trong còn một vòng nữa làm bằng tường bê tông bao kín khu dân cư và cuối cùng là lâu đài, nơi trú ẩn cuối cùng cho tất cả chúng ta nếu hai vòng kia thất thủ, mà tôi nghĩ điều đó gần như là không thể xảy ra.

- Nhưng ở bên ngoài cánh đồng và bờ biển có diện tích lớn đến vậy, làm sao các anh có thể đảm bảo lớp rào rộng lớn đó không có một vết hổng nào đó mà bọn thây ma có thể chui vào chứ? – Tôi tò mò hỏi.

- À, chúng tôi có quy định trước sáu giờ chiều, tất cả những người trên ruộng và ngoài khu đánh bắt cá phải trở về khu dân cư, trừ những người mới tới sẽ phải ở khu nhà bên ngoài một thời gian để đảm bảo họ không phải người nhiễm bệnh, như nơi cô đã nghỉ lại tối qua vậy. Bên cạnh, chúng tôi có hơn hai mươi đội tuần tra mỗi ngày liên tục rà soát vòng ngoài và hai mươi đội khác thay phiên kiểm soát cả ngày lẫn đêm ở vòng trong. Thực tế có đôi lần vài thây ma đã lọt được vào vòng ngoài nhưng đều b·ị b·ắn tỉa xử lí và chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra lỗ hổng mà sửa chữa trước khi trời tối...

Tôi nhún vai, không thể nói gì hơn ngoài sự thán phục trước cách bố trí cũng như tiềm lực của vị lãnh đạo khu tự trị này. Giờ thì tôi hoàn toàn hiểu tại sao dân cư nơi đây lại có thể đông đúc tới thế và tại sao họ đều có một thái độ tôn kính với ngài Hiroth như vậy...

“Kéttt” – Cánh cửa gỗ sồi to khủng kh·iếp rên lên từng tiếng khi được kéo ra, để lộ lớp thảm đỏ trải dài trong cái khung cảnh tỏa rực sắc vàng, ấm áp của màu mật mới bên trong tòa lâu đài. Và chỉ cần một cảnh tượng đơn giản như vậy, tự nhiên tôi cảm thấy sự chênh lệch địa vị, đẳng cấp ở nơi này trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Và tại đây, người dẫn đường vẫn đi trước nãy giờ dừng lại mà nhường bước cho một người khác đưa chúng tôi đi tiếp. Bước lên những bậc cầu thang đá dưới ánh sáng lung linh của chùm cầu thủy tinh bự chảng treo lủng lẳng trên trần nhà, chúng tôi tiến vào một hành lang lớn dẫn đến một trong hai dãy nhà ngang. Và ở cuối hành lang đó, có hai vệ sĩ đang đứng trước cửa một căn phòng mà tôi đoán chắc đó chính là thư viện.



Đúng như vậy, hai vệ sĩ cúi chào rồi đẩy nhẹ cánh cửa mà mở ra cho chúng tôi một không gian ngập nắng bởi ánh mặt trời chiếu xiên xiên qua những ô cửa sổ lớn, tỏa vào căn phòng bóng loáng không gợn bụi. Những giá sách cao lêu nghêu liền kề nhau, được ngăn luồng bởi các khung kính và trải dài suốt căn phòng lớn. Có lẽ ở đây phải có tới cả triệu cuốn cũng không chừng.

Và ở gần cuối phòng, bên chiếc bàn tròn làm từ gỗ quý, một người đàn ông tầm ngoài sáu mươi đang lặng lẽ ngồi đọc cuốn sách bìa đỏ thêu chữ chỉ vàng dưới bóng chùm lá rộng của cây cổ thụ bên ngoài hắt vào...

- Ngài Hiroth! – Brian lên tiếng chào.

Tôi và Lily cũng vội cúi nhẹ đầu mà tỏ ý kính trọng. Với những gì vừa được chứng kiến, mọi sự “kiêu hãnh” cao nhất có thể của hai cô cháu tôi cũng đã hoàn toàn tan biến.

Ngài Hiroth cẩn thận để một miếng kẹp chặn vào trang đang đọc dở rồi nhẹ nhàng gập cuốn sách. Để gọn nó lại vào một chỗ trống trong giá sách gần đó, ngài Hiroth tiến về phía chúng tôi với bàn tay giơ lên chỉ về phía một cái bàn khác nằm gần cửa sổ lớn... Và khi tất cả đã yên vị trên ghế của mình, ngài Hiroth bắt đầu nhìn tôi và Lily:

- Vậy là... hai người là những người miễn nhiễm với cả những vết cắn từ thây ma? – Ông hỏi.

Brian đã toan gật đầu nhưng tôi ngăn anh lại. Một cảm giác khó tả, nhưng dường như tôi nhận ra được rằng người đàn ông đối diện mình có khả năng đọc được mọi suy nghĩ chỉ qua ánh mắt và cử chỉ. Cũng không muốn sự dối trá này sẽ kéo dài mãi nữa, tôi trả lại:

- Không, thực ra... tôi không phải là người miễn nhiễm... Chỉ có Lily – tôi để tay lên vai cô bé - ...mới có khả năng ấy. Tôi xin lỗi, tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm về mọi tổn thất trong đêm qua với người của ông, nếu có, để cứu tôi.

Ngài Hiroth không tỏ ra bất cứ phản ứng gì trong một lúc. Ông nhìn chằm chằm vào tôi rồi chợt cười:

- Tốt, tôi thích những người trung thực, và chỉ có những người trung thực mới có thể làm việc cho tôi.

- Làm việc... cho ngài? – Tôi ngạc nhiên.

- Đó là cái giá cần thiết phải trả cho việc chúng tôi cứu cô – Ngài Hiroth nói - ...Tôi được biết cô đã dẫn dắt một đoàn người chạy thoát khỏi sự truy đuổi của rất nhiều thây ma. Thậm chí trước đó đã cứu họ khỏi ba tên “quái vật”.

- Chỉ là việc tôi phải làm, thưa ngài... – Tôi giải thích - Bất cứ ai lúc đó cũng...

- Cũng sẽ hoảng loạn! – Ngài Hiroth điềm tĩnh nói - ...nhưng cô thì không, cô bình tĩnh đến lạ lùng, và điều đó rất cần thiết cho vị trí đội trưởng của nhóm giải cứu.

- Ý ngài... là.. – Tôi ngạc nhiên.

- Phải, tôi muốn cô làm đội trưởng một nhóm mới mà tôi đang định thành lập: nhóm giải cứu. Nhóm này có nhiệm vụ thực hiện các hành động tìm kiếm và chiến đấu nếu cần thiết để đưa những người sống sót còn đơn độc ở ngoài kia về đây. Cô không từ chối yêu cầu này của tôi chứ?



- Tôi... – Tôi ấp úng, phân vân trước lời đề nghị đầy bất ngờ của ngài Hiroth, nhưng trước cái nhìn nghiêm nghị và thành khẩn của ông, tôi đành trả lời - ...Vâng, tôi đồng ý.

- Tốt, lát nữa tôi sẽ cho người dẫn cô đi tuyển quân, cô có toàn quyền chọn cho mình các cấp dưới khác.

- Cám ơn ngài...

Ngài Hiroth gật đầu và quay sang Lily với cái nhìn trìu mến:

- Cháu bé sẽ vui lòng giúp bác sĩ Brian đây tìm ra phương thuốc để cứu chữa cho nhiều người khác được chứ?

Lily gần như chẳng cần suy nghĩ, cô bé ngoan ngoãn trả lời:

- Vâng, cháu sẵn lòng ạ.

Và chúng tôi sau đó đã có một cuộc trò chuyện khá thú vị về nhiều vấn đề khác nhau nhưng hiển nhiên mỗi khi ngài Hiroth đưa ra bất cứ ý kiến nào là chúng tôi lại đều không thể phản đối. Cứ như thể ở ông ta có một mê lực kì lạ và rất lớn, đủ để lấn át đi toàn bộ những ý nghĩ chống trả yếu ớt của bất cứ ai....

Cho tới khi mặt trời đã lên khá cao, Brian, Lily và tôi mới rời khỏi lâu đài mà theo người hướng dẫn tới một ngôi nhà nằm ngay cạnh con mương. Ở đó đã có sẵn một nhóm người khá đông đang tụ tập chờ đợi.

- Đội trưởng! – Họ đồng loạt cất tiếng khi tôi chui vào qua cánh cửa.

- Ơ... – Tôi ngạc nhiên không nói lên tiếng.

Và họ nhanh chóng bu chặt lấy tôi, bủa vây tôi bằng những lời khẩn cầu tha thiết:

- “Làm ơn, đội trưởng Annie. Con gái tôi vẫn ở bưu điện trung tâm...”

- “Cháu tôi còn ở...”

- “Hãy cứu...”

Tôi đã gần như bị ngợp bởi những lời cầu xin thảm thiết, tin tức lan truyền về vị trí mới của tôi nhanh tới mức đáng sợ. Cố ngó tới Brian để kiếm một sự giúp đỡ, nhưng cũng chỉ được đáp lại bằng cái nhún vai bất lực... Tôi cố tiến vào giữa căn phòng mà quơ cao hai tay để họ im lặng rồi bắt đầu nói:

- Được rồi mọi người, tôi hứa sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ mọi người tìm kiếm người thân còn lưu lạc ngoài kia. Nhưng tôi cần những người có khả năng hãy tình nguyện tham gia nhóm tìm kiếm của tôi, và chúng ta sẽ chuẩn bị để xuất hành ngay ngày mai.

Và không ngoài dự kiến, một loạt những cánh tay đồng loạt giơ cao với ánh mắt tin tưởng, tràn trề hy vọng.

Đây là một sự khởi đầu mới...