Chương 20: Cống ngầm
...Tính ra đây đã là lần thứ năm tôi gặp phải “quái vật” và nếu ngoại trừ cái lần Kael bẻ cổ một con khác ở Iberian thì ba lần còn lại đều là tôi trực tiếp đối mặt và đều có thể sống sót vượt qua. Nhưng lần này đây, trong cái bóng tối dày đặc nhưng tràn ngập tiếng la hét và rú gầm này, thì bàn tay xanh lét, gớm guốc đang bóp nghẹt cổ tôi mà lôi xuống liệu có chăng chính là việc đánh dấu những may mắn cuối cùng đã kết thúc?
Tôi không biết và thực sự... là không muốn biết. Có quá nhiều lần tôi tự đưa mình vào chuỗi luẩn quẩn những câu hỏi mà tôi không thể tự trả lời và có lẽ cũng chẳng ai có thể trả lời giúp, rồi thì sau cùng tôi cũng nhận ra rằng mình chỉ có thể giải thoát bằng hành động, nhiều lúc là thật liều lĩnh...
Nhưng có những thứ... đôi khi đã là quá muộn...
Tôi có thể cảm thấy nhói đau, đó là lúc tôi biết cổ mình đã chảy máu. Tôi có thể cảm thấy t·ê l·iệt và mê man dữ dội, đó là lúc tôi hiểu cái virus mà tôi ghê tởm kia đang xâm nhập cơ thể mình...
Móng vuốt mà con quái vật quặp vào cổ tôi, bấu chảy máu và đã vô tình truyền vào trong tôi những mầm bệnh c·hết chóc... Tôi gần như đờ người khi nhận ra điều đó. Nhưng những tiếng hét của đoàn người đã tin tưởng ở mình lại đánh thức tôi dậy. Cả Kael nữa, anh sẽ không muốn tôi bỏ cuộc sớm đến thế...
“Mình không được đầu hàng! Mình không được mất hy vọng!“ – Tôi tự nhủ.
Và dù đôi tay chỉ còn có thể mải miết giơ lên giữ c·hặt đ·ầu con quái vật, hòng ngăn hàm răng của nó đang cố cắn xé mình thì đôi chân tôi vẫn còn khá linh hoạt. Rướn người lên mà dùng chân quờ quạng những bậc cầu thang bên trên, tôi vẫn còn chút hy vọng nếu có thể lôi về được khẩu súng săn hai nòng mà mình đã làm rớt khi bị quái vật kéo ngã.
Khi sức lực gần như cạn kiệt, khi tôi sắp phải buông xuôi, thì cuối cùng mũi chân tôi cũng may mắn mà vờ tới sợi dây đai của khẩu súng...
Nghiêng đầu để né đi dòng nước dãi nhỏ tong tong từ bờ miệng hôi hám, thối rữa của con quái vật, tôi hất mạnh chân để khẩu súng bay ngược lên, rơi chúng tầm ngực tôi. Và uốn mình, tôi đạp mạnh vào đầu quái vật. Tuy cú đạp không đủ sức để đẩy nó bật ra, nhưng cũng khiến cho tôi được một phút rảnh tay mà vồ lấy khẩu súng săn, để ngay sau đó, khi con quái vật rú lên và nhe hàm răng sắc nhọn cắn xuống thì hai nòng súng của tôi đã chặn ngay vào yết họng nó...
- C·hết đi, đồ khốn! – Tôi hét lên.
“Đoàng!!!” – Tiếng đạn nổ đinh tai, xé nát bầu không gian và làm bắn tung từng mảng thịt bẩn thỉu của con quái vật.
Cái xác không đầu lảo đảo và rồi sau một phát súng nữa của tôi, nó đã bị thổi bay về phía bờ tường trước khi rớt phịch xuống, lăn tròn theo cầu thang...
Tôi đã tưởng vậy là mọi chuyện đã qua, tôi đã tưởng như thế là kết thúc. Nhưng suy nghĩ ngây thơ ấy của tôi hoàn toàn sai lầm và tôi đã phải trả giá cho điều đó... Ngay khi vừa bám lấy lan can cầu thang mà đứng dậy, ngay khi hơi thở gấp gáp còn chưa chuyển về trạng thái điều hòa, thì từ trong bóng đêm, tiếng chân chạy hùng hục lao tới, bám ghì lấy tôi làm cả hai choáng váng, mất đà mà ngã lộn xuống dưới...
Chỉ nghe đánh “Rầm” một tiếng, và sau đó là một cảm giác đau buốt khắp thân mình. Con thây ma đã làm cả hai ngã nhào từ tận tầng ba xuống. Và trong lúc nguy cấp, tôi đã may mắn kéo được con thây ma tụt xuống phía dưới, biến nó thành cái đệm sống thế thân cho mình. Phản lực đánh bật tôi ra khỏi nó ngay khi chạm đất, hất tôi ngã lăn tròn vào một góc sàn... Tuy cảm giác đau đớn buốt lên khắp từng phần cơ thể, nhưng như thế có nghĩa là tôi còn chưa bị gãy cái xương nào, đó lại là một điều may mắn nữa. Liệu chăng, cuộc sống của tôi đã quá lệ thuộc và những may mắn ấy?
Và cố dồn chút sức yếu ớt còn lại, tôi lăn mình vào sát góc tường, nằm lọt lỏm, trốn dưới mấy cái bàn cũ mà ngó ra ngoài, nơi ánh sáng nhập nhoạng từ những phát súng tầng trên tỏa xuống đủ để tôi nhận ra hàng chục bước chân rầm rập chạy qua của bọn thây ma. Có lẽ trong số đó có cả những người mà mới tối nay thôi tôi còn bàn bạc kế hoạch với họ trong căn phòng ngay bên kia.
Mệt mỏi, nhức buốt, tôi chợt gục xuống mà ngất đi sau cơn đau dữ dội toát ra từ v·ết t·hương trên cổ...
...........................................................
“Em mạnh mẽ hơn là em tưởng đấy...” – Tiếng của Kael chợt văng vẳng bên tai...
“Nhưng em gục ngã rồi... Em đã bị cắn!” – Tôi đáp lại.
“Từ bao giờ mà bị cắn lại đồng nghĩa với gục ngã vậy?”
“Nhưng em sẽ là một trong số chúng...” – Tôi thất vọng trả lời.
“Chỉ khi em muốn...” – Kael thiết tha nói.
“Em không hiểu!”
“Em không thể trốn chạy khỏi định mệnh, nhưng có ai nói định mệnh là như thế nào đâu, em đã hứa điều gì, Annie?”
“Không bao giờ từ bỏ...” – Tôi đáp.
Kael, anh nói đúng, em sẽ không bao giờ được phép từ bỏ... Em sẽ phải luôn sẵn sàng đối mặt với những con thây ma, những con “quái vật” khác... đang ở ngoài kia, và cả con quái vật này nữa trong chính cơ thể em...
Bừng tỉnh, tôi đã tự kéo mình ra khỏi cơn hôn mê... Trời bắt đầu hửng sáng, và từ những ánh sáng le lói chiếu xiên qua khung cửa kính của mỗi tầng, tôi nhận ra bàn tay mình với những móng đã chuyển sang màu đen bóng cùng lớp tua rua xanh tủa ra, bọc quanh kín v·ết t·hương trên cổ. Toàn thân toát hết mồ hôi khi biết rằng nếu chỉ hôn mê một chút nữa thôi thì chẳng mấy chốc tôi sẽ biến đổi hoàn toàn để trở thành một trong những con “quái vật” mới.
Cố định thần mà tập trung trở lại, tôi ngạc nhiên trước sự yên ắng kì lạ đang diễn ra quanh mình. Có lẽ nào chăng, toàn bộ những người còn sống đã...
Không! Đó là điều không thể vì nếu như vậy, ít nhất tôi cũng phải nghe được tiếng rên rỉ từ bầy thây ma. Nhưng tuyệt nhiên không, không cả tiếng la hét, không cả tiếng nói chuyện cũng chẳng có luôn tiếng bước chân người di chuyển. Tất cả như chìm sâu vào trong bầu không gian yên lặng và cô tịch đến đáng sợ.
“Họ đã đi đâu chứ?” – Tôi ngạc nhiên tự hỏi.
Và rồi tôi cũng quyết định sẽ phải tự mình tìm hiểu mọi chuyện... Bò ra khỏi chiếc bàn gỗ, tôi vén mái tóc, buộc ngược ra sau cho gọn ghẽ rồi nhặt khẩu súng săn của mình mà đêm qua đã rớt xuống, văng vào một góc sàn gần đó. Kiểm tra những viên đạn rớt nằm tứ tung, tôi thu gom được hơn hai mươi viên còn có thể sử dụng mà gói lại vào trong cái túi nhỏ, dắt cẩn thận bên hông. Nạp hai viên trong đó cho khẩu súng, tôi chăm chăm giơ mũi súng hướng về phía trước và thận trọng bước đi...
Hé mắt liếc nhanh qua lỗ khóa nhỏ của cửa chính, tôi rùng mình khi thấy cả nghìn con thây ma vẫn bu kín bên ngoài như chờ đợi thời cơ làm điều gì đó. Cũng chẳng buồn mà tìm hiểu tại sao chúng bám dai như đỉa vậy, tôi lê bước lên những tầng trên và lục lọi từng phòng. Xác người và cả xác thây ma nằm la liệt, nhưng tuyệt nhiên tôi không tìm thấy bất cứ ai trong số đó thuộc nhóm tôi hay nhóm Richard, hay cả một số người trong tòa nhà này nữa. Vậy là họ đã trốn thoát an toàn? Tôi không thể chắc chắn bất cứ điều gì mà chưa tự mắt mình chứng kiến.
Cố leo lên tận tầng trên cùng dù đôi chân vẫn còn đau nhừ sau cú ngã lúc nửa đêm, tôi vẫn không thể tìm ra bất cứ ai dù là người hay thây ma. Cứ như thể họ đột nhiên... biến mất hết vậy. Và chợt nghĩ tới cái cống ngầm, tôi tụt vội xuống theo các bậc cầu thang mà vào tầng hầm, nơi phòng giặt với cánh cửa sắt phía cuối đã bật tung bởi ổ khóa vỡ toang do phát đạn của ai đó.
“Vậy là trong lúc mình bị ngất họ đã có thể chạy tới đây” – Tôi tự nhủ.
Nhảy lò cò những bước chậm chạp vì cái chân trái đau nhói và tê buốt dữ dội, tôi tiến tới bên cánh cửa và nhìn xuống làn cầu thang sắt khác trải ra cống ngầm thẳng tuốt, tối tăm, chỉ thấp thoáng đây đó chút ánh sáng yếu ớt từ những miệng nắp bên trên hắt vào, quả đúng là thời nào vận nấy, ánh sáng trong bóng đêm cũng chỉ như hạt muối bố thí cho biển rộng bao la và vời sâu thăm thẳm...
Có quá nhiều ngóc ngách và quá dễ dàng để bị t·ấn c·ông! Tôi lại chỉ có một mình, liệu cơ may nào có thể đến được với tôi đây nữa chứ?
“May mắn sẽ chẳng đến cho người không dám hành động” – Tiếng nói trong tôi lại vang lên...
Và tôi cố nén đi nỗi sợ của mình mà vờ lấy một chiếc đèn pin treo lủng lẳng bên kệ máy giặt cũ.. Gạt thử cái cần công tắc, tôi chỉ có thể hy vọng mấy cục pin trong này không quá cũ khi ở tòa nhà này đã từng có những người sống suốt nhiều tuần trước đó. Và ngay sau khi làm vậy, chiếc bóng đèn nhỏ đằng sau lớp kính lóe lên tia sáng yếu ớt trên sợi dây tóc rồi lại tắt ngụm như cục than hồng hết nhiệt. Thất vọng, tôi đập nhẹ thân đèn vào bờ tường.. Và thật tuyệt vời, khi chỉ với động tác đó, ánh đèn rực sáng trở lại, chiếu tỏa ra cả một khoảng không khá dài. Không dám đánh cược với lượng pin còn lại trong này, tôi hạ tầm sáng của chiếc đèn xuống chỉ còn một nửa, vừa đủ tầm để tôi có thể kịp phản ứng nếu có bất cứ con thây ma nào xồ ra từ đó..
Sau vài phút chần chừ trong sự e dè, ngần ngại, cuối cùng tôi cũng có thể cất những bước đầu tiên bên dưới cống ngầm u ám này. Yên lặng còn hơn cả tòa nhà bên trên, tôi thậm chỉ có thể nghe được cả tiếng những giọt nước nhỏ róc rách ở đâu đó rất xa trong những ngóc ngách vô định... Và lúc này đây, tiếng bước chân tôi trên lớp mùn lạo xạo mới là thứ gây ồn ã nhất. Ngay đến cả tiếng thở của mình, tôi cũng tưởng chừng như là tiếng máy nổ rát đanh, đánh động những sinh vật đang ẩn nấp trong bóng tối...
Dù đã cố gắng bình tĩnh và tự trấn an bằng những suy nghĩ tích cực, nhưng tim tôi vẫn không ngừng đập thình thịch như trống dồn liên hồi, thúc giục nó nhảy ra khỏi lồng ngực. Mỗi bước tiến lên là mỗi nặng nề trĩu lại thêm nặng...
“Tủm” – Tiếng vật gì đó rơi vào trong nước làm tôi như c·hết điếng.
Cố xoa dịu chính mình bằng niềm hy vọng mong manh rằng đó chỉ là sản phẩm của trí tượng tượng đang bị o bế của mình tạo ra, nhưng một tiếng “tủm” nữa rõ rệt và chắc nịch lại bật lên làm tôi tiêu tan hoàn toàn mọi ý chí trước đó. Rõ ràng là có gì đó đã bắt đầu mò mẫm tới chỗ tôi...
Lia vội chiếc đèn và khẩu súng song song theo một hướng, tôi quơ qua quơ lại hai cái ngách cống cắt ngang đường đi để tìm kiếm sự chuyển động của cái kẻ đang lẩn quất quanh mình. Và khi cái tiếng ù à ù ờ “quen thuộc” đến mức muốn bắn cho vài phát đạn của hắn cất lên thì cũng là lúc một thân hình mảnh khảnh, xương xẩu lờ đờ đi ra với cánh tay người đứt lìa đang được hắn nhai nghiến như nhâm nhi món ăn vặt khoái khẩu...
- Thật là tởm! – Tôi phát ói trước cảnh tượng ghê rợn ấy, dù đây hoàn toàn không phải là lần đầu tiên tôi bắt gặp tình huống thế này.
Và con thây ma cuối cùng cũng nhận ra tôi. Đôi mắt nó rực sáng với những tia nhìn thích thú quái dị. Nhả cánh tay của kẻ đen đủi nào đó mà mặc nó rơi đánh tủm xuống nước, con thây ma nhảy lên làn đường đá bờ bên trái, nơi tôi đứng, gầm gừ lao tới.
“Đoàng!” – Con thây ma giật nẩy người, ngã gục xuống, nằm c·hết lịm.
“Đoàng!” – Thêm một viên nữa để cho tôi hoàn toàn chắc chắn rằng nó thực sự c·hết thật.
Điều này lại hóa ra cũng đem cho tôi một chút thú vị và kéo theo đó là nụ cười nho nhỏ hiếm hoi trong không gian u ám này khi tôi chợt nhớ tới một câu mà Kael trong lúc nửa đùa nửa thật đã từng nói: “đừng bao giờ tiết kiệm đạn một cách ngu ngốc, khi chưa chắc chắn thì cứ bắn thêm phát nữa cho nó lành”...
Nhưng nụ cười kì cục trong cái hồi ức kì cục không kém ấy nhanh chóng tắt ngấm khi tôi nhận ra phát súng đó của mình trong khoảnh khắc này vô tình lại là một trong những hành động ngu ngốc nhất mà tôi gây ra. Bởi dưới cái không gian gần như kín mít và thông suốt, tiếng súng nổ long trời cũng chẳng khác nào còi hiệu lệnh tập hợp cho tất cả các thây ma bên dưới cống ngầm này tụ tập tới chỗ tôi.
Lê những bước chân khập khiễng vội vã, tôi cố lắng nghe những tiếng động phát ra từ các ngách rẽ để tránh đi các con đường có nhiều âm thanh gầm gừ, rên rỉ. Những chẳng mấy chốc, tất cả các lối đi đều ngập tràn bóng đen chập chờn và ánh mắt khát máu đảo qua tia lại.
Chúng đang săn tìm tôi!!!
Và rồi loáng thoáng những bóng đen ẩn hiện trên bước tường tại một ngã ba, tôi rùng mình kinh hãi khi nhận ra hàng chục thây ma đang tủa ra từ đó... Kh·iếp đảm, tôi bắn và tôi bắn! Những con thây ma đầu tiên bị hạ gục và không còn đủ khả năng mà lao vào tiếp, nhưng những kẻ phía sau thì như càng điên dại hơn, chúng rú lên, tự cào nát mặt, ngực mình rồi lại tiếp tục trò chơi săn lùng, g·iết chóc với tôi. Cho tới khi chỉ cái túi đạn đã vơi đi quá nửa cũng là lúc tôi cắt đuôi được bọn thây ma bằng cách nhảy tùm xuống làn nước chính giữa và lặn gần một phút. Cống ngầm này vốn được thiết kế khá rộng với hai làn đường đá ở sát hai bên phục vụ cho việc đi lại, kiểm tra kĩ thuật của các kĩ sư trước đây, còn ở giữa thì thụt xuống khoảng một mét để cho nước thải lưu thông. Sau khi đám thây ma xuất hiện, cũng chẳng còn ai buồn xả rác xuống đường cống nữa nên luồng nước cũng trong lành hơn rất nhiều. Và nước sẽ cản được việc bọn thây ma đánh hơi tôi, nước cũng sẽ chẳng lưu dấu chân mà tôi để lại. Nhưng chỉ sau một phút lặn dưới đó, tôi đã phải ngoi ngay lên bờ vì không thể chịu nổi cái lạnh đến kinh hãi của nó. Tuy nhiệt độ nước dưới này vẫn cao hơn nhiệt độ nước trên bề mặt Ethar một chút, nhưng nó vẫn không hề dễ chịu chút nào cho một cô gái chẳng quen chịu lạnh như tôi.
Lò dò leo lên bờ và nhặt lại túi đạn mà tôi vứt gần đó khi chuẩn bị nhảy xuống nước, tôi nạp hai trong số những viên cuối cùng vào cho khẩu súng săn. Mái tóc dài ướt sũng giờ bết lại và phủ kín lên mặt dù trước đó tôi đã cột lại. Tôi đã hứa rằng nếu mình có thể vượt qua chuyện này, ắt hẳn tôi sẽ phải xem xét tới việc cắt nó ngắn hẳn đi dù rằng tôi khá ghét điều đó...
Đi được thêm một quãng nữa, khi chẳng còn nhận ra được chút nào về địa hình mà trong bản đồ đường cống ngầm trước đó tôi từng xem, thì tôi bắt gặp một “ổ” gồm sáu hay bảy con thây ma gì đấy đang ngồi rụp lại, say sưa mà quây quanh một vật gì đó.
Vốn định sẽ im lặng mà bỏ đi đường khác nhưng một tiếng người, dù yếu ớt vẫn đủ vang động tới tai tôi, giữ chân tôi lại:
- Gi..ế..t... t..ôi..! Giế..t... tô..i đ..i...!!!
Đứng c·hết trân khi chiếc đèn lia vội tới chỗ phát ra giọng nói, cũng là nơi bầy thây ma tụ tập. Ở đó, chúng đang xâu xé, ăn thịt một người... còn sống. Ông ta chính là một trong hai người đàn ông đã cải tiến cây súng mà tôi đang cầm trên tay. Ông ta nằm đó, đau đớn, tuyệt vọng và cũng chẳng còn sức mà gào thét khi đã bị bọn thây ma ăn mất tới nửa thân dưới. Nhận ra tôi và cố thốt lên những lời yếu ớt cuối cùng, ông ta gửi đến tôi không chỉ một thông điệp mà cả cái ánh mắt cầu khẩn, van nài, chiếu gay gắt vào tâm hồn tôi...
Tay tôi run run trên khẩu súng. Tôi không thể liều mạng mình với tưng đó con thây ma khi khẩu súng này vốn không thể bắn liên tục quá hai phát. Nhưng tôi cũng không thể bỏ mặc lời thỉnh cầu cuối cùng của một người đang bị dày vò đau đớn còn hơn cả c·ái c·hết.
Tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm thế nào đây?
“Nếu muốn tồn tại em phải học cả cách nhẫn tâm!” – Giọng nói lại cất lên trong tôi.
“Nhưng em không thể, Kael à... Em...” – Tôi lưỡng lự, đáp lại.
“Em không sợ hay sao?”
“Em sợ, rất sợ, nhưng... ông ấy... em... em...”
“Có những quy luật em phải tuân theo để mà tồn tại. Phải biết bỏ qua những thứ nhỏ lẻ mà giữ gìn cho cái lớn hơn”.
“Nhưng sẽ chẳng có cái lớn hơn, nếu em mất đi em trong cái nhỏ lẻ!” – Tôi chợt hiểu ra.
Và không còn gì để phải chờ đợi. Tôi đã đưa ra quyết định. Tôi phải “giải thoát” cho người đàn ông khốn khổ kia. Và gạt đi những giọng nói trong đầu mà giờ tôi đã hiểu nó chẳng phải của Kael, chỉ đơn thuần là do chính tôi tạo nó ra, điều khiển nó và làm nó tự nói với mình như một sự trốn tránh hiện tại để bảo về bản thân, tôi giơ khẩu súng lên, hít thở thật chậm và bắt đầu ngắm. Người đàn ông nén đau, nhoẻn cười, gật đầu. Phải, sẽ là chẳng còn gì hối tiếc khi giờ đây, ông ta sẽ được ra đi mãi mãi bởi chính cây súng mà mình tạo nên...
“Đoàng!!!” – Viên đạn bay căng, chuẩn xác và kết thúc sự đau đớn cho người đàn ông tội nghiệp.
Bầy thây ma giật mình, quay ngoắt lại nhìn tôi với ánh mắt kì lạ. Có lẽ chúng đang phân vân nên thưởng thức tiếp “bữa ăn” của mình hay rượt đuổi theo tôi để góp phần làm phong phú thực đơn kinh tởm của chúng... Và tôi ghét để người ta coi mình như món hàng mà tính toán! Bắn thêm một phát súng nữa cho xả hết cơn phẫn nộ lẫn sợ hãi trong lòng, tôi hạ gục một thây ma gần nhất. Ngay sau đó là lần đầu tiên trong đời, tôi nạp đạn một cách hoàn hảo, không chút run tay khi đang phải đối mặt với nguy cơ...
Thêm hai cái thây ma nữa gục xuống và bốn con còn lại đã không còn có thể để tôi yên. Chúng gầm lên những tiếng khó nghe và tràn đầy khẩu âm kinh dị. Xòe lòng bàn tay với những móng vuốt nhọn hoắt, nhe ra hàm răng trắng ởn còn vương máu, lũ thây ma chạy dọc hai bên bờ đá mà lao tới chỗ tôi...
“Đoàng, đoàng!” – Một phát trượt và một phát trúng ngay bắp chân của con đi đầu bên mé phải, tôi khiến nó phải nằm bò mà lết về phía tôi.
Chạy vội vàng mà không dám quay đầu, tôi cố giữ khoảng cách với chúng để kịp nạp thêm đạn mà bắn tiếp. Nhưng khi sờ tới túi đạn thì sực giật mình nhận ra tôi chỉ còn duy nhất ba viên. Dành tặng hai viên trong đó cho hai con thây ma đầu tiên đuổi theo khi tôi chạy ngoặt vào trong một ngã rẽ. Và chẳng thể đợi con thây ma còn lại đuổi tới, tôi lại nhảy chùm xuống nước, hít thật sâu rồi bắt đầu lặn.
Bơi một hơi gần ba mươi mét, tôi chỉ nhồm dậy khi không còn có thể nhịn thở nổi...
Không dám đi trên hai bên bờ đá nữa vì sợ sẽ để lại dấu vết và mùi vị cho tụi thây ma bám theo, tôi cứ ở nguyên rãnh nước dù cái lạnh của nó nhanh chóng ngấm vào như cắt da cắt thịt. Thà c·hết lạnh còn hơn trở thành món thịt sống cho chúng!
Cứ đi như vậy hơn nửa tiếng, mà cũng có thể là lâu hơn khi trong bóng tối mịt mùng cùng ánh đèn lờ mờ như sắp cạn pin này, tôi vẫn không tìm thấy dấu vết nào của đám người Richard, Christian... Chỉ có tiếng bọn thây ma, bằng cách nào đó, vẫn lần theo tôi là liên hồi xuất hiện. Có lẽ nào chăng tôi đã đi nhầm đường? Có thể nào chăng tôi đã chọn nhầm ngã rẽ? Một con đường sai có thể phải đổi bằng cả đoạn dài gấp đôi để trở lại, nhưng một ngã rẽ sai, trong những tình huống thế này, sẽ phải trả bằng cả mạng sống. Phải, tôi s·ợ c·hết, và tôi chẳng có gì phải giấu giếm hay né tránh việc thừa nhận điều đó. Tôi chỉ là một con bé ham sống với những triết lý và luật lệ của riêng mình, tuân theo nó để duy trì sự sống, tuân theo nó để c·hết cũng không cần hối hận...
Nhưng c·hết ở đây, trong cái ống cống tối tăm này thì chẳng khác nào một con chuột dành cả đời chỉ lủi thủi ở các ngóc ngách rồi kết thúc bằng việc nổi trương phình trôi theo cái mạch nước thải mà ra ngoài khu xử lý cả. Tôi không thích cái kết đó và càng không muốn mình rồi sẽ trở thành kiểu người đó...
Thật may là chân tôi rồi thì cũng đã dần bớt đau, tuy phải di chuyển liên tục nhưng do chuỗi ngày dài liên tục vận động, cơ chân tôi cũng có thể hồi phục ngay cả khi nó không được nghỉ ngơi. Đó là một mặt tích cực khác trong những ngày kinh dị này, khi người ta có nhiều thời gian hơn để dành cho những bài tập thể dục có phần thưởng quá lớn là mạng sống của chính họ. Mà di chuyển nhiều dưới nước riết rồi tôi cũng phải quen với cái lạnh. Không còn cái cảnh hai tay ôm co ro lấy người mà run rẩy trên từng thớ thịt, tôi đã có thể ổn định đường súng và đèn pin dù cho cho cơ thể đã trở nên lạnh ngắt. Thân nhiệt giảm mạnh cũng là một lợi thế trong việc tiếp xúc với thây ma, dù rõ ràng, nó chẳng có lợi gì cho sức khỏe của con người mà thậm chí còn rất hại là đằng khác. Đôi lúc, tôi đã gặp một vài cái xác sống lượn qua lượn lại trên mấy bờ đá, dò kiếm rồi nhìn chằm chằm vào tôi, chúng ngửi ngửi, chúng chau mày co mắt và rồi thì lại thở hắt ra mà bỏ đi nơi khác khi không nhận ra tôi là người sống. Mỗi lần như vậy, tôi đều gần như c·hết đứng. Nếu mà chúng lao vào, nếu như tôi lại phải bắn, thì chắc chắn, chẳng mấy chốc sau những kẻ còn lại sẽ xé vụn tôi thành nhiều mảnh mà ăn ngấu nghiến bất kể việc bây giờ tôi chỉ còn như một con gà rù đông lạnh.
Cứ đi mãi, đi mãi mà chẳng còn nhớ mình đã đi những đâu, rẽ vào những ngóc ngách nào khi đầu óc tôi gần như tê cứng. Mắt tôi chỉ còn lờ mờ giữa trạng thái mê và tỉnh. Chân vẫn bước đi, súng vẫn giơ thẳng, đèn vẫn rõi xa và có lẽ là cũng sẽ bắn bất cứ thây ma nào vào tới gần mình, nhưng tôi đã gần như hoàn toàn mất đi ý thức. Thứ còn lại định hướng cho tôi di chuyển chỉ là còn là chút ý chí và bản năng cầu sống...
Cho tới khi một ánh sáng chói lòa, ngập nắng và thoang thoảng mùi thơm dìu dịu của cỏ đả thông hai lỗ mũi đang kẹt cứng vì cái lạnh ập tới bên mình, tôi mới choàng mở mắt. Mấp máy đôi môi vốn đã kết băng trong cống ngầm, tôi vui sướng mà thốt lên khi nhận ra mình đã ở bên ngoài, trong không gian lành lạnh nhưng tràn ngập ánh nắng, trong những đồng cỏ trải dài đương uốn lượn theo từng đợt gió lồng... và hơn hết, là trong vòng tay của những khuôn mặt thật thân thuộc:
- Mọi người... – Tôi kêu lên yếu ớt.
- Đỡ được chị rồi, Annie! – Jenine nói khi tôi đã gần như gục xuống trên vai cô.
- Bọn tôi còn đang định vào đó tìm cô – Brian nói.
- Cháu và các cô chú ấy đã thuyết phục được mọi người quay lại cứu cô đấy! – Lily nhoẻn cười, hất mái tóc đỏ au của cô bé tung bay trong làn gió, góp lời.
Phía sau cô bé, sáu chiếc xe bán tải cùng hơn chục xe gắn máy khác đã được dựng sẵn, và ở đó, một đoàn gồm mấy chục người được trang bị vũ trang đầy đủ đã sẵn sàng để đưa tôi trở về.
Ngay trong giây phút ấy, giây phút mà tôi ngất lịm đi trên vòng tay những người bạn chỉ mới quen biết, tôi đã nhận ra được một điều tưởng chừng như rất đơn giản mà tôi luôn luôn tìm kiếm, tôi-chưa-bao-giờ-cô-độc...