Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Dead Ways - Hành Trình Chết Chóc

Chương 22: Kẻ phản bội




Chương 22: Kẻ phản bội

Chương 22: Kẻ phản bội.

- Tại sao các người lại chạy trốn? – Sorence gầm gừ tức giận.

Gã thở hồng hộc như một con trâu điên, miệng sủi trắng một dải bọt mép nhỏ tong tong xuống nền đất, trông mà phát kh·iếp. Katty sợ hãi không nói thành lời. Tôi cũng chẳng đáp lại, chỉ còn có thể đưa mắt nhìn Katty mà cùng nhau chờ đợi. Sorence dường như đã mất hết cả lý trí. Xem chừng, gã thậm chí chẳng còn quan tâm tới việc giữ lại mạng sống của chúng tôi để làm vật thế thân cho mình, thay vào đó, nòng súng của gã giơ cao, hướng về phía hai người chúng tôi khi ngón tay chăm chăm tì nơi cò súng...

- Các người muốn phản ta à... à... thì phản ta... – Sorence lẩm bẩm những lời vô nghĩa.

Và gã ngắm, rồi gã bắn...

“ĐOÀNG !!!” – Tiếng đạn rít lên đinh tai.

Tôi và Katty ngồi sụp hẳn xuống, kinh hãi trong tư thế hai tay bịt kín tai. Viên đạn đã lệch ngay trên đầu chúng tôi một quãng. Tôi run rẩy ngước lên, Sorence hiếm khi nào bắn trượt, nhưng nếu đã bị cánh tay rắn chắc của người đàn ông lạ mặt đang che chắn cho chúng tôi bóp nghẹt cổ họng thì điều lạ lùng đó lại hoàn toàn hiển nhiên.

- Là anh ta... – Katty ngạc nhiên thốt lên khi nhận ra người đàn ông đó – ...là cái người độc hành với con dao rựa hôm trước...

Tôi cũng đã bất ngờ không kém trong lần đó, lần thứ hai tôi gặp Kael...

- Đây là loại “thây ma” gì chứ? – Kael nói với giọng ngạc nhiên thấy rõ - ...tại sao nó có thể tiến hóa tới mức thông minh như vậy?

- Tôi... tôi... không phải... thây... ma... – Sorence khó khăn nói trong lúc cố gắng giãy giụa để thoát khỏi bàn tay cứng rắn như thép nguội của Kael, vốn đang s·iết c·ổ gã, treo gã lủng lẳng trong không trung.

- Vậy tại sao ông lại cố g·iết họ? – Kael hất cằm về phía chúng tôi.

- Ông ta là một tên điên!!! – Katty hét lên – Ông ta cố biến bọn em thành hình nhân thế mạng của ổng. Ổng b·ắt c·óc bọn em theo ổng.

Kael lắng nghe và nhíu mày nhìn về Sorence sau câu nói của Katty. Nhưng Sorence không thể đáp trả. Gã đang vật vã cố ngớp dù chỉ chút không khí cho giảm đi cái độ xanh ngắt của khuôn mặt thiếu máu. Kael dành cho Sorence cái lắc đầu khinh bỉ, trước khi tước đi cây súng của gã rồi ném gã ngã nhoài xuống bên vệ đường nhớp nháp...

Sorence không những không tỏ vẻ tức giận sau chuyện đó, thậm chí trong mắt gã còn lóe lên một tia nhìn đầy thích thú:

- Đi... đi... với tôi... – Sorence nói trong cơn ho sặc sụa - ...đi với tôi... cậu sẽ có... rất nhiều... đồng... minh... mạnh mẽ... Chúng tôi có... rất nhiều... súng... và...

“Đoàng, đoàng, đoàng...” – Kael xả hết băng đạn vào bờ tường chếch bên Sorence không xa.

- Xin lỗi, nhưng tôi không hay dùng súng.. – Kael đáp – Bên cạnh, tôi cũng không thích ông hay đội của ông!

Và đáp trả Sorence khẩu súng hết đạn, Kael lạnh lùng nói tiếp:

- Giờ thì làm ơn, xéo đi, trước khi tôi đổi ý.

Sorence cơ bản không có thêm sự lựa chọn nào khác. Gã ném vội một cái gườm gay gắt về phía Kael và chúng tôi, rồi nhanh chóng chạy biến vào một trong những cái ngách khi thoáng thấy bàn tay Kael đặt lên con dao rựa đang dắt chéo sau lưng...

- Hai người ổn chứ? – Kael hỏi khi Sorence đã khuất khỏi tầm mắt.

- Chúng tôi không sao... – Tôi đáp - ...cám ơn anh vì...

- Không cần thiết! – Kael ngắt lời tôi – Đừng có cảm ơn tôi vì bất cứ điều gì, có thể ngay khi bọn thây ma t·ấn c·ông quá rát, tôi cũng sẽ bỏ mặc hai người lại thôi. Nói cho rõ ràng ra thì nó cũng chẳng khác gì việc cái tay vừa rồi tính biến các cô thành thế thân cho hắn đâu... Mà tôi tưởng hai người đi với cái nhóm của ông ta chứ?...Hmm, dù sao thì bây giờ hai người nên quyết định cho rõ ràng: đi theo tôi hay tự mình chạy trốn?

- Nhưng anh... anh thì sẽ đi đâu? – Tôi hỏi.

- Tới chỗ của “phi công” – Kael đáp.

- “Phi công” ?

- À, đó là... hmm... một người bạn, anh ta trước đây là phi trưởng của hãng hàng không Harvint. Giờ là một tay chuyên buôn... “sắt vụn” nổi tiếng. Ngày mai anh ta sẽ chuyển đi Coperial, đó cũng là lý do mà tôi giữa đêm giữa hôm phải lặn lội tìm tới chỗ của anh ta. Tôi nghĩ mình cần tới để chào tạm biệt và lấy vài món “đồ chơi” hợp ý cho mình trong những tháng tới.

- Anh không sợ bọn thây ma hay sao mà lại đi vào giữa đêm thế này? – Katty rùng mình.

- Thường thì tôi cũng “ngán” chúng lắm! – Kael nhoẻn cười, nụ cười hiếm hoi mà tôi đã từng nghĩ rằng nó không bao giờ tồn tại ở một người có vẻ ngoài lạnh lùng như anh – Nhưng thứ nhất là tôi cần một vài thứ từ chỗ phi công, thứ hai là tôi muốn điều tra về một loài thây ma mới mà tôi lần theo dấu nó suốt mấy ngày nay. Nó dường như là nhanh, mạnh đến kinh khủng và rất thông minh khi luôn cắt được dấu của mình vào trước mỗi sáng sớm.



- Là “quái vật” sao? – Tôi buột miệng.

- Cô biết chúng? – Kael ngạc nhiên.

Và ngoảnh đầu ngao ngán cùng Katty, tôi kể lại toàn bộ sự việc cho Kael nghe từ lúc chúng tôi ở công viên cho tới bây giờ...

- Thì ra là vậy! – Kael gật gù điều gì đó. Anh ta dường như rất có hứng thú khi nghe thấy tin này.

- Nhưng tại sao anh muốn tìm nó? – Katty nhăn nhó hỏi.

Kael thở dài, rồi đáp lời sau một phút lặng thinh suy ngẫm:

- Vì nó đã g·iết rất nhiều người bạn cùng ở với tôi... trong cái đêm mưa gió đó... Các cô không thể biết cái cảm giác sau khi đi xa trở về, mở cửa căn phòng trú ẩn và tất cả những gì còn nhìn thấy xung quanh mình chỉ toàn các bộ phận của cơ thể con người văng tứ tung... là như thế nào đâu... Ngay cả con nít nó cũng không bỏ qua. Tôi đã thề là mình phải săn lùng được nó, tiêu diệt nó, không chỉ đơn thuần là trả thù mà còn là vì tất cả những người sống sót khác đang dần trở thành mục tiêu của nó.

- Nó không dễ dàng bị g·iết đâu! – Katty lo lắng nói – Anh không nên liều mạng mình như vậy. Tuy anh... rất giỏi, nhưng nó... nó thực sự là vô cùng kinh khủng đấy!

- Tôi sẽ tự mình lo về vấn đề đó! – Kael nói - ...Còn bây giờ, tôi sẽ tới chỗ phi công. Hai người sẽ đi cùng chứ?

Tôi và Katty nhìn nhau. Chỉ trong giây lát ấy, mọi niềm tin và hy vọng của chúng tôi đã được chuyển giao lên người đàn ông xa lạ mà chúng tôi chỉ mới được gặp có hai lần. Không phô trương cũng chẳng giấu diếm, ít nhất anh ta cũng cho chúng tôi được sự lựa chọn. Và nếu có phải c·hết thế thân cho một người như vậy, có lẽ đó cũng không phải là một điều quá tệ...

- Chúng tôi đồng ý! – Tôi trả lời thay cho ý nguyện của cả hai.

.............................................................

Hơn mười phút sau, cái nắp cống đã bật mở khi Katty bắt đầu hồi sức và chúng tôi sẵn sàng lên đường. Kael đã chọn lựa con đường ngầm dưới mặt đất thay vì cuốc bộ những bước nguy hiểm trên mặt đường, nơi bọn thây ma và quái vật sẽ đổ xô ra xâu xé bất cứ sinh vật sống nào chúng bắt gặp...

Khác với những thành phố khác, hệ thống cống ngầm của Harvint không quá rộng lớn. Nó chỉ là một chuỗi những đường hầm ẩm thấp, nhỏ hẹp và gần như không thể đi quá hai người một hàng. Nước ở đây chỉ chảy theo một dòng, luân chuyển từ các hồ xử lý tạm thời để dẫn ra một nhà máy xử lý lớn hơn đặt ở gần biển. Nếu như vào những ngày bình thường trước đây, khi thế giới con người còn sôi nổi tấp nập thì việc di chuyển dưới này hẳn sẽ vô cùng vất vả vì chắc chắn nước sẽ phải ngập tới cổ thay vì chỉ lưng lửng bắp chân như hiện thời. Nhưng ngay cả khi ở dưới này hiện nay, thế vẫn chưa phải đã là an toàn. Không ánh sáng, không bản đồ, cũng chẳng thể biết thứ gì có thể ập đến bất cứ lúc nào. Chúng tôi chỉ có thể dựa dẫm vào kinh nghiệm của Kael, người xa lạ mà chúng tôi tin tưởng.

Trong khi di chuyển, loáng thoáng vang lên bên tai chúng tôi những tiếng bước chân khác dẵm lên nước, dội từ xa lại. Tiếng “ì oạp” cứ mỗi lúc một nhiều và gần hơn. Tôi đã hy vọng một câu trấn an từ Kael, đại loại như thể đó chỉ là một con chuột cống hay van hơi nào đó bị hỏng, thế nhưng thay vào đó lại chỉ là một câu nói “thành thực” đến đáng sợ:

- Bọn thây ma đấy... chắc chúng nó ngửi thấy mùi của ta rồi.

Rõ ràng ra thì, Kael không phải là người n·hạy c·ảm cho lắm trong chuyện tình cảm và tiết chế cảm xúc. Sự tế nhị trong anh dường như là rất ít. Ở đó chỉ có thật nhiều những nét thô kệch, thô kệch trong sự tinh tế đến đáng yêu...

Hơn hai mươi phút sau nữa, cuối cùng thì đôi mắt của tôi cũng được tưởng thưởng bằng một chút ánh sáng yếu ớt rót xuống qua những khe hở nhỏ của một vật hình tròn tròn, nằm lửng lơ trên một cái lỗ nhô lên, cao tít.

- Chúng ta đến chỗ của phi công rồi! – Kael nói – Hai người hãy trèo lên đi. Trên đó là một nắp cống dẫn ra hẻm Berthog. Nhìn xuôi suống phía nam sẽ có một cánh cửa thép màu đỏ, chạy nhanh đến đó và gọi viên phi công mở cửa cho hai người.

- Vậy... còn anh? – Katty nói.

- Tôi sẽ ở lại để chặn bọn thây ma đang tới... – Kael đáp – Bọn chúng theo ta từ nãy đến giờ rồi. Chắc cũng chỉ lát nữa là chúng sẽ kéo đến thôi.

- Đi với chúng tôi! – Tôi vội nói – anh không thể ở lại, sẽ rất nguy hiểm.

- Đừng lo cho tôi, có thể phía trên kia còn nhiều thây ma hơn dưới này nữa ấy chứ! – Kael nói- Tôi cần phải chặn bọn dưới này lại, nếu để chúng kéo lên trên, phi công sẽ không mở cửa cho chúng ta. Hắn là một tên c·hết nhát thông thái, haha... – Kael bật cười.

Rồi đỡ Katty leo lên những bước đầu tiên trên cái cầu thang sắt dựng đứng, mốc gỉ, Kael khẽ dúi vào tay tôi khẩu súng lục anh rút từ phía sau túi quần.

- Có thể cô sẽ cần nó đấy! – Kael nói

- Nhưng anh...

- Thứ này... – Kael rút con dao rựa ra khỏi cái vỏ trên lưng - ...nó mới là thứ thực dụng đối với tôi.

- Ừm... cám ơn anh – Tôi nói.

Và cũng không thể để tụt lại quá xa so với Katty, tôi vội vã leo lên cây cầu thang sắt. Cho tới khi cái nắp cống bật mở và tôi trèo lên trên con hẻm vắng với sự giúp đỡ của Katty thì cũng là lúc tiếng hú ghê rợn cùng tiếng gào chói tai của lũ thây ma vang lên từ dưới cống. Tôi chỉ còn thấy lóa lên một tia sáng phản chiếu từ con dao của Kael trước khi nó lại tắt vụt, chìm sâu trong bóng tối không hề tĩnh lặng... Không có nhiều thời gian cho suy nghĩ và lo lắng, tôi và Katty chạy vội những bước dài về phía nam, nơi một cánh cửa đỏ nằm trơ trọi giữa bức tường dài của tòa nhà cũ kĩ.

“Rầm, rầm, rầm...” – Chẳng còn nhớ là do phấn khích hay hoảng sợ, nhưng lúc ấy, chúng tôi đã đập những tiếng rất kêu lên cánh cửa thép đó.



- Mở cửa đi! Làm ơn mở cửa đi! – Katty đã kêu lên như hét.

Sự mất bình tĩnh đến ngốc nghếch ấy của chúng tôi rồi thì rốt cục cũng đã đánh động đám thây ma đang lảng vảng quanh đó. Từ đằng sau cánh cửa một tòa nhà, tiếng gầm ghè bắt đầu xuất hiện. Chỉ trong chốc lát, cánh cửa gỗ vốn đã mục nát gần hết ấy đã bị phá vỡ hoàn toàn bởi những móng vuốt to dài từ đôi bàn tay của một con thây ma dị hợm. Con thây ma quắc cặp mắt đã lồi ra khỏi tròng nhìn chăm chăm vào chúng tôi. Nó lè cái lưỡi dài và nhọn của mình ra như đang nếm vị trong không khí. Và dù có biết chắc là việc nó đang làm tác dụng tốt hay không, hay cặp mắt đã lồi tròng kia liệu có thể nhìn thấy gì đó.. thì tôi cũng không thể liều mạng mình để mà đánh cược...

“Đoàng!!!” – Tiếng súng tôi rít vang và con thây ma đổ vật ra với viên đạn găm sâu trên trán.

- Mở cửa cho chúng tôi mau lên! – Chúng tôi lại vừa đập cửa vừa la lối.

Và cuối cùng thì cánh cửa thép ấy cũng đã hé mở. Chúng tôi mau chóng chui lọt vào căn phòng ấm áp, sáng choang một màu vàng bởi khá nhiều cây nến đã được thắp bên trong ngay khi nhìn thấy một đoàn hơn mười con thây ma khác đang vật vờ kéo đến...

- Các cô là ai? – Người đàn ông bên trong ngạc nhiên nhìn chúng tôi, nói.

Ông ta là một người thực sự rất cao lớn và vạm vỡ. Mũi hơi to, khuôn mặt tròn tròn với nước da bánh mật và đặc biệt nổi trội lên đôi mắt sáng long lanh tràn đầy niềm tin và hạnh phúc... Ở phía sau ông ta, một người phụ nữ trung niên với đôi kính cận dày cộp vẫn tập trung lau chùi một đống đầy ngập đủ các loại súng ống, dao kéo... khác nhau...

- Tôi là Annie... – Tôi trả lời – Còn đây là Katherin Shiney, bạn tôi. Chúng tôi đi cùng với... Kael.

- Ôi, Kar ư? – Người phụ nữ kia chợt dừng tay lại, ngoảnh vội mặt về phía chúng tôi – Nó cũng đến đây rồi à?

- Dạ... – Katty trả lời – Anh ấy đã cứu bọn cháu và đưa cháu tới đây cùng.

- Thế nó đâu rồi? – Người phụ nữ đó lại hỏi tiếp. Đôi mắt bà liếc nhìn vội ra phía sau chúng tôi như hy vọng bắt gặp hình ảnh Kael ở đó...

- Ơ, dạ... – Tôi ấp úng – Bọn cháu đã theo con đường cống ngầm để đến đây. Và khi bọn cháu vừa lên thì bọn thây ma dưới đó cũng tìm đến... Anh ấy...

- Nó đã ở lại để chặn bọn thây ma phải không? – Người đàn ông mà chắc hẳn là viên phi công Kael đã nhắc đến, ngắt lời – Nó luôn luôn thích chơi trò anh hùng như vậy... – Ông ta lắc đầu cười – Má đừng lo, nó sẽ không sao đâu, lần nào nó chả xoay được cách để thoát khỏi mấy cái rắc rối đó.

- Mày có còn là anh trai của nó nữa không thế? – Người phụ nữ gay gắt chỉ trích – Kar nó luôn là đứa biết điều là lễ độ. Mày là anh trai nó, lẽ ra mày phải vác súng ra mà hỗ trợ nó ngay đi chứ còn đứng đây sao?

“Thì ra họ là gia đình của Kael’ – Tôi thầm nhủ.

- Má bảo con lái máy bay hay... buôn súng thì còn được, chứ đánh đấm thì... má biết rồi còn gì. Mà...

“Cốc cốc” – Tiếng gõ cửa chợt vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

- Đấy, chắc nó về đấy! – Viên phi công nói.

Và chẳng muốn nghe thêm lời cằn nhằn từ người phụ nữ, viên phi công vội vàng kéo cánh cửa thép mở ra... Nhưng khi cánh cửa vừa mở, thì một người đàn ông đã ập vào với khẩu súng lục lăm lăm trên tay. Đằng sau ông ta bọn thây ma ùn ùn đuổi đến.

“Rầm” – Cánh cửa một lần nữa đóng sầm trước mặt bọn người khát máu ngoài kia...

- Sorence!!! – Cả tôi và Katty đồng thời thốt lên ngạc nhiên.

Sorence cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng gã nhanh hơn chúng tôi. Lao vào tóm lấy bàn tay Katty và kéo mạnh cô bé về phía mình. Gã dí khẩu súng vào đầu cô bé, đưa cả hai đến gần mấy dãy tủ đựng đạn. Cả viên phi công lẫn người phụ nữ đều bất ngờ trước việc đó, họ không kịp phản ứng và cũng chẳng thể còn cơ hội phản ứng lại nữa khi Sorence đã chĩa mũi súng, yêu cầu họ và tôi đứng ra sát góc tường trống...



Sau một lúc loay hoay, gã cũng tìm được băng đạn phù hợp cho khẩu súng máy của mình. Điều đó càng làm gã tăng thêm sự tự tin và điên loạn.

- Ông muốn cái gì đây? – Viên phi công mạnh bạo hỏi.

- Không có gì... khó khăn... – Sorence đáp - ...hừ... tôi cần tất cả các người, theo tôi... tới nơi mà đội của tôi sẽ tới.

- Gã này bị “hâm” à? – Người phụ nữ thì thầm bên tai tôi.

Không biết nên trả lời bà ra sao, tôi chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo.

- Nếu ông muốn... – Viên phi công nói tiếp - ...cứ cầm bao nhiêu súng và đạn đi tùy thích, tôi sẽ không tính tiền... Nhưng hãy để chúng tôi yên...

“Đoàng!”



- Ối!!! – Viên phi công kêu lên rồi ngã vật xuống, cắn răng đau đớn khi viên đạn từ khẩu súng của Sorence đã bắn xuyên qua bắp chân ông ta.

- Đừng có lằng nhằng với tôi!!! – Sorence gầm lên điên loạn – Tôi đã nói là tất cả phải đi theo tôi.

- Đồ óc bã đậu! – Người phụ nữ quát to – Anh bắn thằng con tôi như vậy thì làm sao nó có thể đi theo anh được nữa?

- Vậy... vậy thì... ông ta có thể ở lại! – Sorence nói trong khi khuôn mặt bắt đầu giật giật như bị động kinh - ...Những người còn lại... theo tôi... ngay lập tức!!!

Và gã kéo Katty đi, đạp tung cánh cửa, đẩy tôi và người phụ nữ - mẹ của Kael - ra bên ngoài, nơi bọn thây ma đang quay ngoắt lại, chiếu lên chúng tôi những tia nhìn thèm thuồng, ánh mắt man dại, khát máu...

........................................................

- Cô ấy tỉnh lại chưa? – Giọng nói thâm trầm mà dù chỉ nghe một lần cũng khiến người khác khó có thể quên của ngài Hiroth vang lên bên tai tôi trong một khoảng lặng khi trời chiều đã đổ sang dư vị của ngày lạnh giá.

- Chưa, thưa ngài! – Brian đáp. Có lẽ anh ấy đã ở đây, bên giường bệnh của tôi để theo dõi suốt một thời gian rất dài – Loại huyết thanh mới mà chúng tôi tiêm cho cô ấy đã có chút ít tác dụng khi đã xuất hiện những dấu hiệu làm ức chế sự phát triển của virus. Nhịp tim đã giảm, hơi thở trên nên đều hơn và các thâm tím đã chuyển dần sang màu hồng phớt... Dù sao cũng sẽ phải nghiên cứu hơn nữa cho vấn đề này.

Ngài Hiroth gật gù đồng ý và vỗ nhẹ lên vai Brian:

- Cố lên bác sĩ. Anh đang đứng trước một việc làm lịch sử đấy, có thể loại huyết thanh mà anh đang điều chế ra sẽ là chìa khóa để mở ra cánh cửa sinh tồn của sự phát triển cả thế giới loài người trong tương lai. Vì thế, việc này không chỉ đơn giản là cứu một người bạn của chúng ta mà còn là cơ hội cho rất nhiều người khác ngoài kia đang trông mong, chờ đợi. Đừng để họ thất vọng.

- Vâng, tôi hiểu! – Brian trả lời – Nhưng tôi cần thêm thời gian. Loại huyết thanh này quá sơ khai, tác dụng của nó quá chậm. Nếu tốc độ kiềm hãm và tiêu diệt virus lại không nhanh bằng tốc độ biến đổi thì tôi e là...

- Tôi sẽ cung cấp cho anh mọi thứ anh cần, bác sĩ. Chỉ cần anh yêu cầu...

- Đó không phải là vấn đề thiết bị hay thuốc men... – Brian thở dài - ...Đó là vấn đề ở cô ấy. Liệu cơ thể cô ấy có thể kháng cự hay không, đó là điều không ai có thể giúp đỡ. Tự bản thân cô ấy trước tiên phải có cho mình nghị lực sống để chiến đấu và tỉnh lại...

......................................................

“Tôi nghe thấy đấy, Brian, tôi nghe thấy đấy...” – Đầu óc tôi quay cuồng trong những suy nghĩ đầy vẩn vơ và phức tạp. Thậm chí, tôi cũng còn không biết mình đang tỉnh hay mê. Nhưng... Brian nói đúng. Trước đây, tôi luôn cố gắng để sinh tồn, ngay cả khi một mình lạc lõng mà đánh mất đi tất cả tôi cũng luôn cố gắng. Thành thực mà nói thì đó chỉ là sự trốn tránh khỏi bầy lũ thây ma, khỏi cảm giác... bị ăn thịt. Tôi sợ bị ăn thịt, tôi sợ đau, tôi sợ những lúc mình bị săn đuổi. Có điều, có chắc không khi tôi không hề s·ợ c·hết?

C·hết trong thời đại này đôi khi lại là một sự giải thoát trọn vẹn.

C·hết trong thời đại này đôi khi lại là một sự bình an tuyệt đối.

Kể từ khi nằm đây, sau những khoảng miên man trong cơn mê của kí ức thì đọng lại vào đó là nỗi mơ hồ thật bất chợt về sự sống và c·ái c·hết mà có phân biệt rõ ràng đến mấy thì nó vẫn ngập đầy những mù mờ và không kém phần hoang dại nơi suy nghĩ trong nét bấn loạn của cơ thể chỉ còn thoi thóp nhịp sống.

“Tôi... thức dậy... để... làm gì?”

...........................................................

Huyết thanh thực sự đã có tác dụng với tôi. Những mảng quá khứ đã không bất chợt hiện về nữa. Cũng chẳng còn những cơn đau và co thắt nơi cổ họng. Tôi đã có thể nhận ra mọi việc đang diễn ra xung quanh, nhưng tôi vẫn chưa có lại khả năng điều khiển cơ thể của chính mình. Cảm giác ấy vừa thật tệ, vừa thật nhàn nhã trong sự buông xuôi, buông xuôi như cái cách trước đây tôi từng làm...

Đó là khi Sorence đẩy mẹ của Kael, Katty và tôi ra ngoài con hẻm, bất chấp sự can ngăn và níu kéo đến vô vọng thì cũng là lúc bầy thây ma t·ấn c·ông. Sự điên loạn của Sorence đã làm mẹ của Kael b·ị b·ắt đi ngay tức khắc. Bà đã bị một “quái vật” tóm lấy, kéo tuột khỏi bàn tay tôi và lôi v·út đi vào trong bóng đêm của những ngã rẽ. Tôi không thể giữ bà và cũng vuột mất cả Katty không lâu sau đó...

Katty đã hoảng sợ. Katty đã cắn. Sorence hét lên khi bàn tay chèn ngang cổ của Katty rớm máu. Hắn nhả Katty ra và cô bé vội vã chạy về phía tôi. Nhưng cô bé chưa bao giờ đến kịp... Sorence giơ khẩu súng lên, hướng thẳng...

“ĐOÀNG !!!” – Viên đạn xoáy tròn, phóng thẳng và đâm xuyên qua lồng ngực cô bé.

- KHÔNG!!! – Tôi hét lên, lao tới và đỡ lấy Katty. Cô bé gục ngã trên tay tôi, cơ thể không còn hơi sống. Đồng tử nở rộng. Đôi mắt màu nâu sáng với cái nhìn ấm áp… từ nay đã vĩnh viễn nhắm lại. Katty đ·ã c·hết!

Tôi bật khóc nức nở, không phải vì sợ hãi mà chính bởi nỗi đau xé cả tâm can, tê buốt cõi lòng. Khi ấy, lần đầu tiên, tôi đã không tìm ra lý do gì để có thể sống tiếp. Bỏ mặc bọn thây ma, bỏ mặc cả những tiếng thét gọi hay đe dọa của Sorence, tôi vẫn cứ ngồi đó, ôm t·hi t·hể của Katty mà gào khóc.

- Cô nhất quyết không chịu đi phải không? – Sorence quát lên khi gã đã chạy tới kế bên.

Bàn tay rướm máu của gã, bàn tay mà Katty đã để lại những vết răng còn in hằn lên đó chìa ra trước mặt tôi. Và tôi nhìn gã, nhìn chằm chằm không e ngại trong sự thù hận dâng lên tột độ. Kẻ thần kinh đó đã khiến hai người tôi từng yêu quý nhất phải ra đi, kẻ thần kinh đó đã khiến tôi không còn lý do cho sự vui vẻ một lần nữa. Giằng mạnh bàn tay ấy về phía mình, tôi cắn đứt cả mảng thịt của hắn, mảng thịt chứa dấu răng của Katty. Hắn không xứng đáng có chút gì dù chỉ vết cắn của Katty để lại.

Sorence rú lên đau đớn. Hắn giận dữ tát mạnh. Tôi ngã nhào, máu hộc ra từ khóe miệng sây sát.

- Đừng có trách làm sao mà tao ác! – Sorence gằn giọng, dí khẩu súng vào đầu tôi – Xuống địa ngục đi mà cắn người!!!

“Đoàng” - Ngón tay siết cò và viên đạn bắn ra, vô tình găm vào một con thây ma khác. Nó đã bị lệch đường đi bởi cánh tay cầm súng của Sorence đã đứt lìa khi một con dao rựa vòng vòng bay tới, cắt nó ngọt lịm.

Tôi ngoái vội đầu về góc xa con hẻm, nơi con dao phóng tới và nhận ra Kael đã ở đó, trên miệng cống ngầm bên cạnh đống xác c·hết của cả tá thây ma khác. Sorence cũng nhận ra anh và hắn nghiến răng, chạy vụt đi khi bầy thây ma háu đói ùa lên đuổi theo con mồi đang nhỏ máu... Đó cũng là lần cuối cùng cho tới giờ, tôi thấy Sorence. Có thể hắn đ·ã c·hết, có thể hắn đã trở thành một trong số những tên thây ma ngoài kia. Cũng có thể, hắn chỉ đơn giản là trốn thoát và dưỡng thương với một quyết tâm trả thù không ngừng nung nấu... Nhưng có là gì đi chăng nữa, thì lúc này, tôi cũng chỉ có thể nằm bất động ở ngay đây, chờ đợi dù bất cứ chuyện gì cũng có thể ập đến...

“Điểm kết thúc là khi người ta thấy được sự bắt đầu mới. Giới hạn là khi người ta thấy ra sự vô hạn. Rồi một ngày, thế giới sẽ trở lại. Kael đã từng tin như thế...”