Chương 28: “Bé bự”
Chương 28: “Bé bự”.
“Con người luôn tiến lên vì một mục tiêu hay một tham vọng nào đó, có khi nó cũng chỉ đơn giản là một hy vọng mong manh về tương lai không xác định. Nhưng ngay khi chẳng có cả ba thứ ấy, vẫn có một động lực tự nhiên khiến người ta không thể ngừng lại: bản năng”.
Đâu đó ngoài hành lang một tòa nhà ở Harvint, chiều muộn...
“Rầm!” Cánh cửa sắt mỏng bật tung chốt, gập vào làm đôi và bắn văng ra ngoài chỉ sau một cú đạp của tôi. Thứ gì đó trong “hồn ma” đã biến tôi trở thành một con quái vật thực sự, một kẻ với sức mạnh kinh hồn. Tôi kinh tởm với ý nghĩ mình sẽ trở thành một trong số chúng, trở thành thứ quái dị người không ra người, ma không ra ma tôi luôn né tránh. Nhưng bản năng trong tôi lại ép tôi phải sử dụng chúng, phải điều khiển thứ sức mạnh này đi đúng hướng thay vì ngồi đó mà than thân trách phận.
Tôi có thể cảm thấy tim mình đang đập nhanh gấp đôi, máu trong người như tuôn chảy cuồn cuộn, nhịp thở trở lên r·ối l·oạn lạ lùng. Sự đào thải và hòa hợp luôn là hai mặt trong quá trình ghép nối, virus từ con “hồn ma” có thể tăng cường sức mạnh cho tôi nhưng cũng có thể g·iết c·hết tôi nếu cơ thể tôi từ chối tiếp nhận nó. Dõi đôi mắt đỏ sọc của mình lướt trên những căn phòng khác trong cái hành lang u tịch, tôi thấy được cả những khối nhiệt trong hình dáng con người phía sau các bức tường dày đặc, và xa hơn bên ngoài là cả những luồng khí trắng, rộn rạo dáng đi vật vờ của bầy thây ma...
Một cơn nhói đau nữa lại thắt chặt phía sau hốc mắt, rồi luồng đỏ thu lại, nhỏ dần rồi tắt lịm để trả về màu đen tuyền quen thuộc trong con ngươi tôi. Những thân nhiệt của cả người và đám xác sống cũng không còn hiển hiện. Cơn đau đầu cũng dần dịu bớt rồi ngắt hẳn, thay vào đó là những xung động kỳ lạ từ tiếng chân chạy rầm rập về phía tôi...
- Mày... mày là cái gì vậy? – Một viên cảnh vệ từ trong căn phòng gần nhất đã chạy ra, lắp bắp.
Và tôi thấy hắn định giơ súng...
- Ắc... ặc... – Viên cảnh vệ rên lên khi tôi bất thần lao nhanh tới, bóp nghẹt cổ họng hắn.
“Giết hắn đi, ta cần phải rời khỏi đây” – Tiếng ai đó hét lên trong đầu tôi – “Chờ gì nữa, g·iết hắn mau đi. Hắn sẽ báo động cho những kẻ khác. Giết hắn mau!”.
- Tôi... tôi không thể!!! - Tôi đáp trả.
“Rầm!” Viên cảnh vệ bị tôi quăng đi, văng mạnh vào chiếc tủ sắt cũ kĩ, b·ất t·ỉnh.
“Ngươi đúng là kẻ yếu đuối!” – Giọng nói quát lên trong tôi.
- Ta... không phải... là quái vật! – Tôi gằn giọng rồi chạy vụt đi trước khi ai đó kịp phát hiện...
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!” – Ngay khi vừa mới lẻn ra bên ngoài bằng đường cửa hậu thì một loạt những tiếng súng liên tiếp rộ lên làm tôi giật mình sững lại. Chẳng lẽ chúng phát hiện ra tôi nhanh đến thế sao?
Còn đang bối rối thì một kẻ khác đã thay tôi trả lời. Đó là một cảnh vệ khác của Vanstine, hắn đang vội vã chạy thộc ra cửa sau, chẳng thèm để ý tới tôi, chỉ hét lên một cách hoảng loạn:
- Bé Bự! Là Bé Bự! Hắn đến đấy!!!
“Bé Bự?” – Tôi ngạc nhiên nhưng chẳng buồn có chút quan tâm tới điều đang diễn ra với bọn chúng. Chỉ lờ mờ đoán rằng đó là kẻ Vanstine từng nói được cử đi để săn lùng tôi và hắn, nhưng trí tò mò cũng không thể thắng ý định tìm kiếm Ogris và những người còn sống khác nên tôi đã quyết định bỏ đi.
Nhắm những ngách nhỏ dẫn ra khu trung tâm, tôi dự định sẽ xuống cái cống ngầm mà mình vẫn luôn lảng tránh. Có gì đó từ sau khi bị nhiễm virus “hồn ma” luôn mách bảo rằng đó là nơi tôi sẽ tìm ra được câu trả lời cho bản thân mình.
Nhưng còn chưa đi được quá nửa con hẻm nhỏ thì một bóng người đã bay vụt qua, đánh rầm vào bờ tường, đổ vật xuống, co giật rồi tắt thở. Tôi choáng váng ngoái sang và kinh hoàng nhận ra cái bóng người cao lừng lững như chiếc xe bus hai tầng với vóc dáng của mười con bò tót hợp lại. Giờ thì tôi đã hiểu lý do bọn Vanstine gọi hắn là “Bé Bự” chỉ riêng cái khuôn mặt xấu xí, phẳng lỳ, nổi cộm những hột mụn to tướng kia thôi cũng đủ để trải ra toàn bộ chiếc đệm gấp của tôi lên đó...
Hắn đang nhe hàm răng thô kệch, nâu xỉn ra cười khềnh khệch trước loạt đạn tưởng như gãi ngứa của đám cận vệ bắn vào, rồi cứ mỗi một lần quơ tay, Bé Bự lại tóm được ai đó, nhấc bổng lên, hoặc bóp náp, hoặc quăng đi như đang chơi trò bóng ném... Và rồi, hắn nhìn thấy tôi...
- Mày... – Hắn rít lên, lồm bồm những tiếng khó nghe phát ra từ cái cổ họng to như lốp xe tải -...phải bắt... phải bắt...
Hắn gầm lên, lao về phía tôi.
- C·hết tiệt! – Tôi thốt lên.
Và cắm đầu cắm cổ chạy hết tốc lực, tôi cố sử dụng những bước di chuyển zic zắc để khiến cái thân thể khổng lồ kia mất đà trượt ngã. Nhưng hắn chẳng hề xoay trở chậm chạp như vẻ bề ngoài khiến người ta mường tượng, trái lại, hắn nhanh chóng bắt kịp các đường đi của tôi và dần thu hẹp cái khoảng cách giữa hai người lại.
Dù có những thay đổi đáng kể từ virus “hồn ma” đem lại, nhưng nó vẫn chẳng là gì so với cái kẻ biến dị kinh khủng này. Chẳng mấy chốc hắn đã bắt kịp tôi. Chỉ có chút may mắn mới khiến tôi kịp thời nhảy lên, tránh cú “đập muỗi” đanh tai từ đôi bàn tay vĩ đại của hắn. Phản lực mạnh mẽ ép tôi bắn vọt lên trên không một đoạn.
“Bốp!!!” Dồn hết sức mạnh của mình, cả bình sinh và cả biến đổi, tôi tung một đấm toàn lực vào bộ mặt gớm ghiếc của Bé Bự. Bé Bự choáng váng, hắn loạng choạng lùi lại mấy bước, tưởng chừng sẽ ngã đổ kềnh ra rồi mà vẫn có thể đứng được. Xoa xoa tay lên khuôn mặt đã tấy đỏ vết đấm của tôi, Bé Bự rống lên:
- Đau! Mày... làm... tao... đau!
- Ôi trời! – Tôi cũng kêu lên theo khi hắn đã quá nhanh, lao tới, tát trả tôi một cái trời giáng!
“Rầm... Xoảng...” Tôi ngã văng vào cái thùng rác lớn cách chỗ đứng cũ phải tới mười mét, rồi bật đi một lần nữa, trước khi nằm sõng xoài trên mặt kính vỡ, lõm vào của một chiếc ô tô gần đó.
Bé Bự vẫn chưa ngừng tay, hắn lại tiếp tục lao lên. Tôi hoảng hồn, cố giất người ra khỏi cái xe, nhưng những mảnh kính vỡ níu chặt lưng áo tôi lại. Bé Bự đã đến, hắn nắm hai bàn tay vào thành một chiếc búa bự chảng, giơ cao...
- Chúa ơi! – Tôi than dài và thực sự đành buông xuôi.
“UỲNH!!!” Một t·iếng n·ổ lớn rít lên và luồng lửa tỏa ra ngay đầu Bé Bự, thổi xuống cả chỗ tôi.
Tôi hét lên, nhảy vụt ra và lăn tròn trên mặt đất để dập tắt lửa cháy bám trên chiếc áo. Bé Bự bị b·ỏng n·ặng, hắn rú lên, quờ quạng rồi chạy huỳnh huỵch đi đâu đó, đập tan cả những biển quảng cáo, những mái nhà trên đường hắn đi qua.
Tôi thở hổn hển, ngước đầu lại tìm nguyên nhân. Và ở phía xa, Vanstine và hai người của hắn đang hạ khẩu rocket vẫn còn b·ốc k·hói nghi ngút xuống. Còn chưa biết nên phải nói gì với hắn lúc này thì Vanstine đã chủ động lên tiếng trước:
- Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nên là đồng minh!
- Tôi tưởng các người cùng một phe? – Tôi nói vọng về phía hắn.
- Chỉ là trước khi mấy tên khốn ở phòng thí nghiệm đó cử con quái vật đó đến đây dù tôi đã báo cho chúng biết rằng tôi đã tóm được cậu!
Và Vanstine nhảy xuống chiếc xe bán tải của mình, tiến về phía tôi với bàn tay chìa ra:
- Bọn chúng muốn thủ tiêu những bí mật tôi đã tìm ra và có lẽ cả cậu, bí mật về nghiên cứu của chúng. Giờ thì chúng ta có chung một kẻ thù lớn hơn là chút ân oán nhỏ giữa tôi và cậu.
- Vậy điều gì khiến ông phải hạ mình làm đồng minh với một kẻ không có thế lực như tôi?
- Sức mạnh của cậu! – Hắn trả lời – Tôi đã vừa chứng kiến nó rồi đấy thôi! Rất ấn tượng.
- Ý ông là cái sức mạnh do virus gây ra cho tôi? Cho xin đi, nhưng đó là điều tệ hại nhất tôi phải tiếp nhận. Nó khiến tôi có khác gì bọn quái vật kia không chứ! – Tôi lắc đầu.
- Không! Đó không phải là điều tệ hại! – Vanstine nói với một giọng chân thành tới lạ lùng – Đó là một món quà! Cậu phải dùng nó vào mục đích mà cậu cho rằng có lợi cho cậu và các đồng minh của mình. Còn quái vật ư? Ha... – Vanstine bật cười - Ở đây còn ai chẳng là quái vật nữa chứ?
Tôi chiếu những tia nhìn dò xét lên Vanstine. Hắn có thể là một tên vì lợi nhuận mà bất chấp thủ đoạn, nhưng... hắn nói đúng. Cái thời đại này liệu còn ai không là quái vật ở dạng này hay dạng khác? Và tôi đáp lại hắn bằng bàn tay chìa ra của mình.
Vanstine kéo tôi dậy và chủ động phủi bụi bặm trên người tôi.
- Giờ hãy theo chúng tôi tới khu trại ngoài bìa rừng Harvint! – Vanstine nói – Khỉ thật... nhưng đó lại là đội cuối cùng của tôi còn sống sót kể từ ngày bị bọn phòng thí nghiệm săn lùng đấy.
- Không! – Tôi trả lời – Ông cứ đi trước đi, tôi sẽ gặp lại ông ở đó sau, tôi còn có việc cần làm.
- Người của tôi có thể giúp...
- Không, cám ơn! – Tôi đáp – Việc này tôi phải làm một mình.
Và quay đầu, tôi tiến về khu trung tâm. Nhưng mới chỉ đi được mấy bước thì Vanstine đã gọi giật lại. Ông ta vẫy tay và một gã lôi cái túi to từ chiếc xe bán tải chạy lại...
- Cầm lấy này! – Vanstine nói.
Tôi đỡ lấy cái túi Vanstine quăng tới, mở phéc măng tuya và mỉm cười khi thấy con dao rựa vàng óng quen thuộc cùng mấy khẩu súng bán tự động ở bên trong.
- Cẩn thận đấy! – Vanstine vẫy chào, quay về chiếc xe.
Tôi đáp lại, một cách tự nhiên, với bàn tay giơ cao, vẫy lại.
Một chút nực cười cứ vẩn vơ quanh tôi như đàn ong vo ve bên tai những lời lạ lùng, kỳ cục. Trong cái thời đại này, khi những giá trị đúng sai không ngừng lẫn lộn, khi kẻ thù và đồng minh chỉ cách nhau trong một nút gỡ sắp đặt từ định mệnh, ai dám chắc rằng ai sẽ không thành đối thủ của nhau và cũng ai dám chắc rằng ai sẽ không thành bạn bè của mình? Chỉ một phút trước, Vanstine còn là kẻ tôi không muốn dính dáng, thì bây giờ, ừ, nhanh như tốc độ của của cơn gió lốc, hắn và tôi đã bắt đầu xây dựng quan hệ dựa trên sự liên minh không thể tránh né này. Tôi nghĩ mình đã không nằm ngoài cái ngoại lệ sống trong thời nguy hiểm, có lẽ đây là lúc để tôi phải tin tưởng vào ai đó hơn để mở cho bản thân mình thêm những cơ hội mới.
Và bước chân cuối cùng cũng đặt tới miệng cống ngầm, cái lỗ sâu đen hút, vang vọng tiếng gọi giục giã từ ký ức xa xưa. Tôi phải hoàn thành cuộc phiêu lưu của chính mình, bắt đầu không ở bất cứ nơi nào khác mà chính là tại đây...