Chương 36: Sự trở lại của kẻ phản bội
Lục địa Palusian, khu tái định cư Hiroth...
- Kael khác ngoài Kael trong ngục? – Tôi lẩm nhẩm như một người mất trí suốt cả quãng đường trở về lâu đài.
Bà Miguera rõ ràng đang muốn chơi trò tâm lý chiến với tôi, nhưng cái cách che giấu của bà quá hoàn hảo để tôi có thể phản bác. Tuy không nói ra những bí mật về đội q·uân đ·ội biến, nhưng bản thân tôi đã có những nghi ngờ nhất định về câu chuyện Miguera đề cập, dù sao cũng chỉ cần về Kael là quá đủ xứng đáng để tôi đánh đổi lấy tất cả những bí mật khác trên đời nếu như không phải vẫn còn phân vân giữa việc tin hay không tin bà Miguera. Tại sao bà ta biết chúng tôi đã bắt được thiên thần bóng tối? Làm thế nào bà ấy biết được đó chính là Kael? Chắc hẳn trong nội bộ chúng tôi đã có không ít gián điệp của làng Fisherman, nhưng họ làm vậy để làm gì? Và tại sao tôi lại là người được họ tiếp cận?
Đột nhiên tôi cảm thấy mình trở nên cô đơn và lạc lõng đến kỳ lạ. Giữa một tập thể đông đảo những con người đang sống, tôi không thể tìm thấy sự tin tưởng thực sự vào ai. Ngoại trừ Lily, dường như tất cả những người còn lại đều đang giữ lấy trong mình những phần bí mật mà họ không hề muốn cho tôi biết đến. Tôi muốn chia sẻ nỗi lòng của mình, nhưng làm điều đó với ai đây? Một cô nhóc như Lily? Hay một ai đó có thể bán đứng tôi bởi các âm mưu không thể lường trước? Mệt mỏi và căng cứng, cơ thể tôi như rã rời trước những gánh nặng của sự thật và dối trá. Cái suy nghĩ đơn giản trong tôi vấp phải một điểm tới hạn của ranh giới giữa cuộc đấu trí ngay từ trong bản thân và từ chính đôi bên đồng minh của nhau trong cái xã hội mới mập mờ chút dấu hiệu được thiết lập lại này.
Tại sao sau tất cả những chuyện xảy ra, tất cả những t·hảm h·ọa diệt vong con người đã phải gánh chịu, khi xung quanh chẳng còn gì có thể khiến ta tồn tại ngoài việc bám víu lấy nhau, người ta vẫn không ngừng tranh đấu cho thứ mưu toan c·hết dẫm nào đó?
“Annie ơi là Annie, mày có thực sự thuộc về thế giới này không vậy?”
Lững thững bước chân trong luồng suy nghĩ đã đưa tôi về tới cổng lâu đài. Kael hay không phải Kael? Tôi tự chất vấn mình một câu hỏi mà tôi không thể trả lời. Cái kẻ với đôi cánh đen phía dưới kia, người đã đem cho tôi sự phục sinh trong hy vọng tưởng như đã mất về việc gặp lại Kael nay có thể chỉ là bóng dáng của kẻ l·ừa đ·ảo muốn sử dụng tôi cho mục đích đen tối nào đó. Nhưng hắn quá giống anh, hắn thậm chí còn nhớ đôi chuyện giữa tôi và anh. Tôi bối rối và thực sự không còn muốn nghĩ quá nhiều như thế nữa.
Bỏ hết những sự u ám ra khỏi đầu, tôi lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh, tươi cười xuống gặp “thiên thần bóng tối” – Kael tôi tạm thừa nhận. Anh gầy đi nhiều và dễ nóng giận. Thuốc vẫn được Brian đưa đến và tiêm đều đặn nhưng chúng chẳng có mấy tác dụng đối với Kael.
- Anh ta đã nhiễm quá nặng, tôi e là việc phục hồi có lẽ còn mất nhiều thời gian hơn thế này nữa – Brian nói bên ngoài phòng giam – Tôi cũng đang tìm hiểu thêm lý do tại sao Lilyrisrim lại có tác dụng chậm đến vậy!
- Tôi biết rồi, nhưng mong anh hãy cố gắng – Tôi e ngại nhìn về Kael đang quằn quại trong cơn đau sau mỗi lần tiêm thuốc – Anh ấy là tất cả những gì quý giá nhất đối với tôi.
Brian gật đầu, vỗ nhẹ bờ vai tôi, rồi thì thầm mấy câu:
- Còn một chuyện nữa... – Brian ngập ngừng – Ngài Hiroth muốn cô tìm hiểu lý do tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây, tại sao anh ta lại muốn g·iết những thây ma ngoài kia và không hoặc chưa gây hại cho những người sống chúng ta.
- Anh muốn tôi thăm dò Kael? – Tôi chợt cảm thấy khá bất mãn với lời đề nghị của Brian.
- Không phải tôi muốn, Annie à! – Brian vội nói – Nhưng ngài Hiroth nói rằng đó là điều kiện bắt buộc nếu cô còn có ý định xuống đây thăm Kael thường xuyên như thế này. Ông ấy muốn đảm bảo tuyệt đối cho sự an toàn của những người đang sống trong khu định cư.
- Tôi hiểu rồi...
- Ừm, vậy... tôi đi trước đây! – Brian ngại ngùng nói, rồi bước ra khỏi tầng hầm.
Tôi thở dài, quay lại khu xà lim. Đột nhiên, một bàn tay rắn chắc của ai đó bấu chặt lấy cổ tay tôi, giữ tôi lại. Thoáng giật mình nhanh chóng chuyển thành ngạc nhiên khi tôi nhận ra đó là Radian, người trong đội “giải cứu” của tôi với bộ trang phục của quân canh gác.
- Anh làm gì ở đây vậy? – Tôi giật mình, hỏi.
- Jenine lo lắng cho chị lắm đấy! – Radian trả lời – Suốt mấy hôm nay sự xao lãng của chị làm cô ấy không thể an tâm, tôi cũng chẳng còn cách nào khác nên đành kiếm tạm bộ đồ của tụi lính canh mà trà trộn vào đây xem thực ra là thứ gì đã lấy mất tinh thần của đội trưởng đội giải cứu như vậy.
- Cậu liều lĩnh thật đấy! – Tôi nói khẽ, cốt chỉ đủ cho hai người nghe – Nhỡ người của ngài Hiroth biết được...
- Chị yên tâm – Radian trấn an – Tôi có những cách của riêng mình để không bị phát hiện.
Tôi nhoẻn cười, mệt mỏi nói:
- Vậy chắc cậu biết lý do tôi xuống đây rồi chứ?
- Lúc đầu thì cũng có hơi kinh ngạc, nhưng tìm tòi một chút thì tôi cũng hiểu rồi! – Radian đáp.
- Cậu nhớ...
- Tôi biết! – Anh ta cắt lời – Tôi sẽ giữ kín bí mật này. Nhưng có một chuyện tôi muốn nói cho chị biết vì tôi thấy hơi lạ.
- Chuyện gì? – Tôi ngạc nhiên.
- Hôm nay có một gã tới đây và trò chuyện khá lâu với... “thiên thần bóng tối”. Có điều là tôi chưa thấy gã từng xuất hiện ở lâu đài này lần nào. Lính của ngài Hiroth cũng chẳng có dấu hiệu gì là ngăn chặn hay tra hỏi hắn trước cả.
- Cậu có nghe được họ nói gì không? – Tôi hỏi.
Radian lắc đầu rồi đột ngột dúi vào tay tôi một ống tuýp tròn nhỏ:
- Tôi không nghe được họ bàn bạc về vấn đề gì! – Radian nói – Nhưng tôi nhặt được thứ này trong cái hốc mà người đàn ông đó quẳng nó vào lúc ra về.
Tôi tò mò đón lấy cái lọ từ tay Radian, mân mê nó và chợt giật mình nhận ra chữ Z nhỏ được in nổi lên phía dưới đáy. Đó là thuốc Zombierisrim!
- Trông ông ta ra sao? – Tôi lập tức sốt sắng hỏi.
- Hơi tối nên tôi không nhìn được rõ mặt, nhưng có vẻ hắn là một gã hói cụt tay. Đó là tất cả những gì tôi biết.
- Được rồi! – Tôi lo lắng, đáp – Cám ơn cậu! À... tôi muốn nhờ cậu một việc. Hãy tìm hiểu xem kẻ đó là ai và thông báo lại cho tôi sớm.
- Có vấn đề gì ư? – Radian tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Tôi sẽ giải thích sau... – Tôi đáp – Cậu giúp tôi được chứ?
- Tất nhiên là được, chị là đội trưởng cơ mà! – Radian gật đầu – Tôi sẽ đi tìm hiểu về hắn ngay đây.
Nói là làm, Radian quay bước ra khỏi tầng hầm...
Tôi khẽ “à” một tiếng khi thoáng thấy một vật lấp lánh ánh bạc từ tay anh ta chuyển qua cho người canh cửa. Thật nực cười khi ngay cả trong cái thời đại này, có những thứ vẫn có thể mua được bằng tiền, thứ có cho không tôi cũng chưa nghĩ được mình sẽ tiêu nó cho cái gì và ở đâu. Rồi tiến thêm mấy bước chân, tôi vào trong xà lim tối tăm, ẩm thấp nơi Kael đang bị giam giữ.
Kael nhìn tôi, cố nở một nụ cười nhưng ở đó chỉ còn đôi môi méo xệch sau cơn đau quằn quại và cảm giác khó chịu của hóa chất Lilyrisrim đem lại. Bệnh tình của anh không có chút tiến triển suốt mấy hôm nay. Phải chăng đó là do lọ Zombierisrim mà kẻ lạ mặt đã đem tới trong những lúc tôi không có mặt ở lâu đài? Hắn làm vậy mới mục đích đằng sau là gì?
Tôi quỳ gối xuống bên đôi cánh anh, ve vuốt bờ vai anh cho dịu bớt phần nào nỗi đau Kael đang phải gánh chịu. Chứng kiến anh vật vã chống lại sự thay đổi của chính mình, tôi chỉ muốn quên hết mọi thứ, xóa tan những ưu lo và muộn phiền để một lần nữa được cứ mãi vô tư như những ngày dù sợ hãi nhưng ngập tràn hạnh phúc ở Harvint. Tôi muốn hỏi thẳng anh, chất vấn trực tiếp anh lý do anh không còn đủ kiên định để đấu tranh và chữa trị, nhưng tôi biết Kael không còn là người sẽ thật lòng trả lời tôi trong mọi vấn đề như trước đây nữa. Tuy thế, tôi vẫn phải hoàn thành phần việc ngài Hiroth muốn, vì anh và vì cả tôi...
- Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? – Tôi đi thẳng vào vấn đề, không lảng tránh – Tại sao anh lại g·iết bọn thây ma thay vì g·iết người trong khi anh là...
Kael nhìn tôi với đôi mắt mở to, ngạc nhiên. Anh có vẻ sững sờ khi người bắt đầu hỏi mình những câu đó lại là tôi. Vết cau mày khẽ lộ trên bờ trán rộng của Kael rồi nó nhanh chóng dãn ra, nhường chỗ cho khuôn mặt thư thái với nụ cười ẩn chứa rất nhiều hàm ý:
- Anh không thích bọn xác sống ngu độn ấy! – Kael trả lời – Chúng làm anh thấy khó chịu. Tất cả những bọn não rỗng suốt ngày chỉ biết gào rú anh đều không thích.
- Còn con người? – Tôi cố giữ vẻ mặt cương nghị, tiếp tục khảo vấn.
- Con người thông minh hơn, cũng thú vị hơn! – Kael thẳng thắn đáp – Và anh không cần thịt người để duy trì sự sống. Virus trong anh luôn tự phân bào và sản sinh đủ năng lượng để anh tồn tại. Còn tại sao anh ở đây ư? Anh không biết, có lẽ vì mùi người thu hút anh.
Tôi nghẹn lời, đón nhận lấy phần thông tin mình không muốn nghe nhất:
- Anh... cũng bị hấp dẫn bởi mùi người? – Tôi ngập ngừng.
Kael gật đầu, siết nhẹ các ngón tay sắc nhọn:
- Anh là một bán thây ma, Annie! – Kael nói – Anh vẫn muốn ăn thịt người! Chỉ là anh có điều khiển được cảm xúc của mình hay không! Việc ngửi thấy mùi người khiến anh bớt được ham muốn tắm máu các đồng loại cũ của mình.
Câu trả lời của Kael làm tôi sững sờ. Anh đáp lại sự thẳng thắn của tôi bằng những câu trả lời không chút dối trá. Chỉ suýt chút nữa thôi, điều ấy đã khiến tôi không thể kiềm lòng mà hỏi tiếp về kẻ lạ mặt đã đưa Zombierisrim cho anh. Nén lòng mà cố quên đi ý nghĩ ấy, tôi đành để lại câu trả lời cho sự giúp đỡ điều tra từ Radian.
Nhưng suốt cả ngày hôm đó và vài ngày sau, Radian cũng không xuất hiện trở lại. Có chút gì đó kì lạ khi Jenine báo cáo với tôi rằng, Radian đã được luân chuyển tới thành phố Gongo để giúp đỡ nhóm người của Richard và Michael. Vấn đề là Radian không phải loại người sẽ bỏ đi tức thì ngay cả khi nhiệm vụ đã kề kề bên cổ. Anh ta còn một lời hứa với tôi và sẽ hoàn thành nó nếu không phải đã gặp chuyện gì bất trắc. Phải chăng cái gã đàn ông bí ẩn tôi cử anh theo dõi đã làm chuyện gì bất lợi cho Radian?
Sâu chuỗi tất cả những sự kiện lại, lần đầu tiên sau nhiều tháng trở thành một thành viên của khu tái định cư, tôi bắt đầu dấy thực sự lên những nghi ngờ về ngài Hiroth. Không thể phủ nhận ông là một thủ lĩnh có tầm ảnh hưởng lớn lao tới sự sống nơi này, nhưng có quá nhiều bí mật động trời đằng sau khuôn mặt nhân từ đó. Tôi không có đủ dũng cảm và tin tưởng để chất vấn trực tiếp ông khi ngay cả Radian giờ cũng biến mất một cách bí ẩn. Kael thì vẫn lúc gặp lúc không nhưng khoảng cách cả hai đã trở lên lớn hơn bao giờ hết. Anh hoàn toàn trở thành một người xa lạ luôn đưa tôi vào cuộc đấu trí không thể mường tượng. Những câu hỏi được đặt ra bỗng dưng trở thành thứ áp lực đè nặng lên tâm trí mỏng manh của tôi. Ở đâu đó phải có người giúp tôi trả lời tất cả những đáp án này!
Và trong một ngày mùi tanh của cá theo những thùng chứa hàng được vận chuyển vào lâu đài lan tận tới tầng gác mái nơi tôi và Lily đang vui đùa, tôi chợt nhớ tới bà Miguera. Bà ta biết gì đó về chuyện này, nhất định thế theo cái cách gián điệp của làng Fisherman có một mạng lưới lan rộng ra sao trong bộ máy hoạt động của khu tự trị Hiroth.
Đánh bạo một lần nữa, tôi quyết định trở lại làng Fisherman với một chút bí mật về đội quân đột biến để đem về những thông tin Miguera có thể trao đổi. Lần này Jenine đã đi cùng tôi. Cô khẩn thiết muốn biết những chuyện thực sự về Radian, người cô cũng không tin đã chuyển tới thành phố Gongo như lời của ngài Hiroth. Có một chút lạ lùng khi tuýp người tôi tưởng chừng vô tư và đơn giản như Jenine cũng nhận ra những điều kỳ lạ ấy, nhưng sau đôi mắt sưng húp, mọng nước của cô bé thành viên đội giải cứu, tôi nhận ra một tình cảm vượt trên ranh giới bạn bè chính là lý do khiến Jenine làm như vậy. Hơn ai hết, tôi hiểu cảm giác Jenine đang trải qua lúc này và điều đó càng khiến tôi không thể từ chối đề nghị của cô.
Mười một giờ đêm, khi các trạm canh gác bắt đầu thay ca, Jenine và tôi cẩn thận ẩn mình trong bộ áo chùng đen, men theo các bờ tường rồi nhanh chóng leo lên chiếc xe chuyên chở chất thải ra khỏi lâu đài và phòng tuyến số một. Cho tới cánh đồng lúa mì, khi không gian đảm bảo vắng lặng, chúng tôi mới tụt xuống, đi về phía làng Fisherman. Mọi sự đều phải diễn ra trong bí mật vì sẽ chẳng hay ho gì nếu ngài Hiroth phát giác ra những điều chúng tôi đang làm.
Tới khu cổng, những đội canh gác nhanh chóng cho chúng tôi thông qua khi người giúp việc của bà Miguera, đã chờ sẵn ở đó theo bức thư tôi ngầm gửi lúc chiều. Giờ này hầu hết mọi người trong làng đã đi nghỉ sớm. Cái rét cắt da cắt thịt của khối không khí kì lạ cứ ám lấy khung cảnh vốn chẳng kém phần ảm đạm quanh đây. Tôi và Jenine rảo bước theo chân người giúp việc, trước khi được đưa tới một căn hầm phía sau nhà bà Miguera...
- Xin lỗi vì sự bất tiện này! – Bà Miguera nói bên ánh nến ấm áp, phía dưới căn hầm – Chúng tôi cũng đang bị theo dõi vì những lý do khó có thể nêu tên... Vậy là cô đã quyết định sẽ chia sẻ thông tin với chúng tôi?
- Tôi muốn thông tin từ bà trước! – Tôi nói đầy cương quyết – Hãy cho tôi biết tất cả về người đàn ông cụt tay xuất hiện gần đây ở lâu đài Hiroth!
Bà Miguera nhìn tôi kì lạ. Đó là cái nhìn pha lẫn sự ngạc nhiên và tò mò, chen chúc đi kèm đó những toan tính rất nhanh đang được bộ não xử lý.
- Tôi cần bà tin tưởng trước khi bản thân sẽ đặt niềm tin ở bà! – Tôi tiếp tục vì biết đây là lúc then chốt để cậy miệng người phụ nữ sắc xảo kia.
Một thoáng suy nghĩ ẩn sau nụ cười nhạt kéo dài, bà Miguera cuối cùng cũng gật đầu, bắt đầu câu chuyện một cách thực sự:
- Thôi được! Vậy tôi sẽ chấp nhận chịu thiệt khi đưa thông tin trước! – Bà ta nói – Người đàn ông cụt tay và hói đầu đó là Stephan Sorence!
- Sorence? – Tôi thốt lên kinh ngạc trong sự ngạc nhiên của Jenine và Miguera.
Đầu hói, cụt tay, Sorence? Hắn phải chăng chính là kẻ thù tôi từng trốn tránh?