Chương 35: Hầm lưu trữ
Chương 35: Hầm lưu trữ.
Phi trường Harvint, một ngày sau v·ụ n·ổ súng...
- Anh tỉnh rồi! – Giọng nói của một cô gái khá quen tai vang lên trong buổi nắng sớm giữa căn phòng lớn nằm cạnh cửa sổ của sân bay.
Tôi từ từ mở mắt và nhận ra đó là cô bé đã bắn tôi ngày hôm qua.
- Cô ở đây để kiểm tra xem tôi c·hết hay chưa, có gì còn bồi thêm vài nhát nữa hả? – Tôi bật cười trong cơn ho rũ rượi.
Cô bé cúi gằm mặt xuống, xấu hổ, liên tục lí nhí những lời xin lỗi. Tôi cũng chẳng chấp nhặt gì cô ta, dù viên đạn ấy lệch một chút nữa là đã có thể lấy mạng tôi. Thật may là trong số những người ở đây cũng có người từng làm trong quân y, tên cô ta là Elena. Với kiến thức và khả năng xuất sắc của mình, viên đạn nguy hiểm đã được moi ra khỏi ổ bụng tôi, nếu không, ngay cả sự hồi phục thần kỳ do virus “hồn ma” đem lại cũng khó mà cứu tôi thoát c·hết.
Vết thương cơ bản đã được virus chữa lành lại, nhưng việc mất máu khiến tôi vẫn còn choáng váng. Dẫu sao nó cũng nhắc nhở tôi phải tránh dần khỏi những việc nguy hiểm mình luôn thích đối đầu. Theo một cách nào đó, kể từ khi nhiễm phải virus và tiếp nhận sức mạnh từ nó, không thể phủ nhận một điều rằng tôi đang dần tự mãn về khả năng của mình, đang dần cho rằng mình là một kiểu “vô địch” nào đó. Việc trúng đạn khiến tôi tỉnh táo hơn để nhìn lại sự việc, cho tôi thấy tôi đã ngu dốt và thiển cận tới mức nào và để tôi càng quyết tâm hơn trong việc tìm ra phòng thí nghiệm, nơi có thể sẽ cho tôi lời giải đáp về sự biến đổi đang diễn ra trong mình...
Một lúc sau thì Shank cũng tới phòng tôi cùng Frank và một vài người nữa.
- Chúng tôi đã được anh Perlingle kể về anh! – Frank nói – Hmm... thật tiếc vì giữa đôi bên đã xảy ra hiểu lầm không đáng có. May là anh... hmm...
- Vẫn chưa c·hết... – Tôi mỉm cười, nói nốt vế hộ Frank – Vậy chắc ông và mọi người ở đây cũng đã hiểu lý do tại sao tôi đến đây?
- À, vâng! – Frank gật đầu – Chúng tôi biết các anh đang tìm tài liệu về hồ sơ lưu trữ địa chỉ đón khách của đội xe sân bay. Nhưng...
- Có vấn đề gì sao? – Tôi hỏi.
- Phải, tôi e là sẽ hơi khó cho hai người! – Frank đáp.
Shank thở dài, tiến tới, ngồi xuống bên giường tôi, nói.
- Anh đã gặp Mary Lanes trong đoàn bọn họ, một đồng sự trước đây của anh, cô ta chính là người đã đưa những người này tới đây trú chân mấy tháng nay.
- Và?
- Ừm... trước ngày đại dịch, Mary là một trong những người làm về sổ sách của công ty – Shank nói tiếp.
- Vậy là cô ấy nắm rõ tình hình, vị trí của những tài liệu chúng ta cần phải không? – Tôi vui mừng khi nhận ra mình có thể bớt đi rất nhiều thời gian lục tìm trong đống hồ sơ có thể sẽ chất thành núi của sân bay này.
- Về cơ bản là thế! – Shank gật đầu – Nhưng có chút việc đã xảy ra. Trong ngày đại dịch phát tác, công ty đã yêu cầu chuyển toàn bộ hồ sơ xuống hầm lưu trữ khổng lồ ngay dưới tòa nhà này. Nó được thiết kế từ thời c·hiến t·ranh lạnh để chống cả bom nguyên tử.
- Ý anh là chúng ta không có cách nào để mở cửa căn hầm đó hay sao? – Một nỗi thất vọng khó tả đang bao trùm lên tôi.
- Mary có chìa khóa và mã số - Shank trả lời – Nhưng có điều...
- Có điều sao, anh nói thẳng ra đi! – Sự ngập ngừng của Shank làm tôi bắt đầu suy nghĩ tới những điều không hay.
Shank hít sâu, đáp:
- Sau khi dịch bắt đầu phát tác một vài ngày, lượng khách ứ đọng ở sân bay quá lớn, những người bệnh nặng càng lúc càng nhiều. Tay chủ công ty... ừm... ừm.... hắn quyết định mở cửa phòng hồ sơ để chuyển những người bệnh sắp c·hết xuống đó. Hắn đã biến nơi đó thành nghĩa địa của sân bay. Và như Mary nói thì... có khoảng hơn ba ngàn người đã được đưa xuống đó. Nếu chúng ta mở cánh cửa ấy, có thể...
Ngây người trước thông tin và Shank đưa, tôi đang rơi vào một trạng thái dở khóc dở cười trước những gì đang diễn ra.
- Khỉ thật... chúng ta đang đứng trên một quân đoàn thây ma sao! – Tôi bàng hoàng nói.
Giờ thì chút hy vọng mong manh về thứ thuốc giải cho tôi đã trở lên mờ mịt hơn bao giờ hết. Ba nghìn thây ma, tôi sẽ không có lấy một cơ hội để sờ vào bất cứ tập hồ sơ nào. Không có chúng, tôi sẽ không thể tìm ra được địa chỉ của phòng thí nghiệm, không thể có cơ hội chữa trị hay khống chế virus “hồn ma” trong người.
- Ờm... nhưng thôi, không sao! – Shank vỗ vai tôi an ủi – Dẫu sao đó cũng chỉ là kế hoạch phụ trội thôi mà, không phải chú muốn đưa anh và mọi người tới nơi tái định cư an toàn hơn sao? Chúng ta cứ theo kế hoạch cũ là được, phải không?
Tôi nghẹn lời, nằm quay mặt vào trong để tránh ánh mắt của Shank. Tôi không chịu được cảm giác thương hại của những người khác đang dành cho mình.
- Anh biết từ đầu rằng chúng ta không thể! - Một lúc sau, tôi nói, phá vỡ sự yên lặng đến đáng sợ đang diễn ra trong phòng – Em còn không biết lúc nào mình sẽ biến đổi, lúc nào mình sẽ mất khả năng kiểm soát bản thân. Chuyện ở quầy bán xe hôm qua là một ví dụ.
- Kael, chú... – Shank bóp nhẹ bờ vai tôi.
- Đừng ngắt lời em, Shank! - Tôi quay lại, đối diện với anh và mọi người – Em biết mình sẽ trở thành cái gì nếu không có thuốc giải. Em sẽ đi với bọn Vanstine.
- Vanstine? – Shank ngạc nhiên – Chú không thể làm thế, hắn ta không thể tin được.
- Có thể... – Tôi đáp – Nhưng hắn cũng là người duy nhất mà em biết có thể giúp em tìm ra phòng thí nghiệm Harvint khác. Hắn đã từng mua em từ đó! Đó không phải là phòng thí nghiệm của cái tay Max Lionhart kia vì nó vẫn còn đang hoạt động, nhưng chắc chắn là ít nhất nó cũng đem lại cho em chút cơ hội nào đó... Em sẽ đưa mọi người trở về khu trại trong rừng, rồi sẽ đi tìm Vanstine sau.
- Chú biết là anh có thể chấp nhận mạo hiểm là chú có thể sẽ biến đổi mà... – Shank trầm giọng.
Tôi gật đầu, mỉm cười:
- Em biết, nhưng bọn họ thì không! – Tôi ngước đầu nhìn về phía những người còn lại trong sân bay – Em đang quá nguy hiểm cho họ.
- Khoan... khoan... khoan đã... – Frank chen ngang - Ý anh là sao khi nói điều đó? Anh muốn chúng tôi đi cùng anh vào cái trại nào đó trong rừng sao?
Tôi ngồi nhổm dậy, xoa đầu một đứa nhóc đang tò mò lại gần để xem rõ mấy cái tua rua trên tay tôi. Nó hoảng hốt nhảy lùi trở lại ngay lập tức.
- Các bạn còn lương thực và nước uống cho bao nhiêu ngày? – Tôi nói.
- Cũng đủ cho một, hai tuần tới... – Frank đáp - ...mặc dù gần đây càng lúc càng khó kiếm đồ ăn hơn, nhưng có lẽ chúng tôi vẫn có thể trụ được một thời gian nữa.
- Cứ cho là hai tuần lương thực đi! – Tôi tiếp tục – Vậy sau đó các bạn sẽ sống ra sao? Người phụ nữ kia sẽ sinh con thế nào? Những đứa trẻ này sẽ bị đe dọa đến khi nào nữa? Mà nếu như tôi không lầm thì các bạn còn đang bị một nhóm người nào nữa liên tục c·ướp b·óc, có phải không?
Frank mệt mỏi, ngồi xuống một chiếc ghế, thở dài:
- Phải, cuộc sống này càng lúc càng khó khăn. Nhưng cái nơi anh muốn đưa chúng tôi đến có gì đảm bảo sẽ tốt đẹp hơn ở đây chứ?
- Chúng tôi có thức ăn dự trữ cho cả năm! – Tôi nói - Ở đó là một khu vực nằm trong rừng, cách xa thành phố, bọn thây ma không đông đảo như nơi này. Nơi đấy còn có một con sông chảy qua, nguồn nước sẽ luôn được đảm bảo. Trước khi rời đi tôi đã thiết lập một hàng rào an toàn khá lớn, trong đó chúng tôi có thể trồng trọt, chăn nuôi và ra ngoài săn bắn khi cần. Nếu đến đó, các bạn sẽ có rất nhiều cơ hội để “sống” theo cách đúng nghĩa.
- Nghe có vẻ hấp dẫn đấy! – Một người đàn ông khác trong đoàn lên tiếng – Nhưng anh...
- Không cần lo lắng. Tôi đã nói là tôi sẽ rời đi! Và yên tâm rằng tôi sẽ không quay lại, ít nhất cho đến khi tôi tìm ra được cách khống chế hoàn toàn bản thân mình! – Tôi gắt lên, bực bội khó tả - Ở đó còn có một chiếc máy bay... Shank có thể cần sự giúp đỡ các bạn để sửa chữa nó. Nếu việc đó thành công, hãy hướng tới phía nam, nơi người ta nói...
- ...Không có sự tồn tại của thây ma! – Shank tiếp lời, anh tỏ ra hứng thú kì lạ khi nghe tới hai từ “máy bay” – làm sao chú kiếm được chiếc máy bay đó?
- Chuyện dài lắm! – Tôi đáp – Tới đó sẽ có một cô gái tên Jane sẽ giải thích cho anh. Cô ấy từng là một hành khách trên đó.
- Chúng tôi sẽ nghĩ về điều anh nói, Kael! – Frank gật gù – Giờ thì hãy nghỉ ngơi một chút đi.
Và ông ta cùng nhóm người của mình bỏ ra ngoài, để tôi và Shank ở lại trong phòng. Sau lớp kính mờ mờ, tôi có thể thấy họ đang nổ ra một cuộc tranh luận khá gay gắt. Cứ chốc chốc lại có ai đó chỉ tay về phía tôi... Đã vài tháng nay họ sống cũng coi như tạm ổn ở đây, dù khó khăn nhưng đó cũng là một phần trong sự sinh tồn họ giành giật được, đề nghị họ chuyển tới một nơi mới với những thử thách và nguy cơ mà họ không thể chắc chắn không phải là điều dễ dàng...
Chiều hôm ấy, Frank trở lại với khay thức ăn do đích thân ông mang đến. Ông ta nói rằng nhóm mình đã đồng ý theo chúng tôi trở về khu rừng nhưng đi kèm đó là một yêu cầu không dễ dàng gì cho lắm. Nhóm của ông ta có một người đã bị lũ c·ướp b·ắt c·óc và Frank muốn tôi giúp đỡ ông cứu lại người đó vào chiều mai, khi bọn b·ắt c·óc quay lại để lấy đồ chuộc.
Trong cái thế giới hỗn loạn này, những người sống không chỉ phải đối mặt với thử thách từ bầy xác sống, từ sự cạn kiệt các tài nguyên thiết yếu mà còn từ chính những đồng loại của mình. Các nhóm liên kết với nhau bằng một sự tin tưởng và giao ước, nhưng khi những nhu yếu phẩm cơ bản của họ bị đe dọa, phần thú tính luôn nổi lên cao hơn phần nhân tính bình thường. Những người mà chúng tôi gọi là “lũ c·ướp” họ có thể cũng chỉ như chúng tôi, cố gắng sinh tồn và bảo vệ những người yếu ớt hơn họ đang cưu mang. Nhưng, họ đã phá vỡ luật trước, họ đã dẫm lên người khác để kéo dài sự sống sót của mình, đó là điều tôi khó có thể chấp nhận...
- Chúng có bao nhiêu người? – Tôi hỏi.
- Hơn ba mươi và được trang bị v·ũ k·hí đầy đủ! – Frank đáp – Họ theo sau chúng tôi cũng được vài tuần rồi. Luôn đe dọa và c·ướp b·óc đi mọi thứ có thể, cho tới mấy hôm trước, họ b·ắt c·óc cháu trai tôi, đó là đỉnh điểm của sự hung tàn họ có thể đưa ra. Và... và chúng dọa... nếu chúng tôi không cung cấp cho chúng đủ số nhu yếu phẩm chúng cần thì... thì chúng sẽ...sẽ ăn thịt thằng bé.
- Bọn man rợ! – Tôi tức giận, đứng bật dậy, hai bàn tay siết chặt khi máu nóng cuồn cuộn trào lên – Chúng nó có còn là người không vậy!
- Chúng luôn chọn thứ dễ dàng lấy được hơn là tìm kiếm hay làm ra nó – Frank ngao ngán – Chúng tôi chỉ có mấy người có thể chiến đấu, số còn lại đều là người già và trẻ con, chưa kể một bà bầu sắp sinh nở nữa. Vậy nên chúng tôi cần các anh giúp đỡ.
Tôi lặng người đi suy nghĩ, chưa bao giờ tôi cho rằng mình lại có thể dính vào nhiều chuyện đến như vậy. Chỉ đơn giản từ việc tìm kiếm ai đó có khả năng lái máy bay và một vài người cùng sinh sống giờ đã trở thành cuộc t·ranh c·hấp súng đạn giữa hai nhóm người đối nghịch. Càng lúc càng khó để giữ bản thân mình nằm ngoài rắc rối.
- Thôi được, tôi sẽ giúp ông! – Tôi nói – Nhưng tôi cần biết thêm về chúng, càng chi tiết càng tốt...
***
Suốt nhiều tiếng sau khi nắm được tình hình hai bên, cả nhóm chúng tôi đã quyết định ngồi lại và xem xét kế hoạch đối phó với bọn mọi rợ kia vào ngày mai. Chúng có hơn ba mươi người, đa phần là nam giới và được trang bị súng bán tự động. Trong khi đó, chúng tôi có hai mươi mốt, bao gồm cả Shank và tôi. Nhưng ngoại trừ tám người đàn ông có khả năng chiến đấu, mười ba người còn lại thì quá nửa là già cả và trẻ con, số còn lại là một phụ nữ mang thai và bốn cô gái yếu ớt. Tôi không có ý coi thường nữ giới, nhưng với những cuộc chiến mang tính sinh tồn thế này, họ hợp với vị trí cố thủ tự vệ cá nhân hơn là trực diện đối kháng. Vì vậy, chúng tôi quyết định sẽ cử một nhóm âm thầm vòng ra phía sau t·ấn c·ông bọn c·ướp, trong khi số còn lại sẽ ở trong sân bay cố gắng kéo dài thời gian thương lượng. Do ở khu trại, lương thực có thể sản xuất và tìm kiếm dễ dàng, vậy nên tôi cho rằng tốt nhất là có thể sử dụng đa số nhu yếu phẩm ở đây trao đổi cho họ để lấy người về, nếu không còn con đường nào khác mới tiến hành nổ súng giao tranh...
Sau khi xem xét hết toàn bộ sân bay, tôi lấy làm ngạc nhiên vì họ có thể sống sót được lâu đến chừng này vì có quá nhiều lỗ hổng cùng cửa ra vào để có thể bảo vệ được hết. Và khi đặt chân xuống tới tầng hầm, một cảm giác ớn lạnh toát ra, khi áp tai vào cánh cửa thép khổng lồ, to bản là những tiếng miết dài, cào cấu, gầm gừ từ vô số xác sống. Cô nàng Mary kia đã nói đúng, phải có tới hàng nghìn thây ma trong đó mới có thể tạo ra âm thanh đáng sợ thế này. Tôi vội vã trở lên vì da gà đã nổi mẩn khắp tay chân. Chuyển hết người già, trẻ con và súng đạn dự trữ vào phía trong chiếc xe tải lớn chở hàng mà Frank nói nó vẫn còn có thể hoạt động, tôi muốn chúng tôi có thể rút lui êm đẹp ngay sau khi cứu được cậu thanh niên kia...
- Shank, em muốn anh hãy treo lên nóc tòa nhà này vài khẩu súng cũ nhất, cố gắng để càng lộ càng tốt. Hãy cho chúng cảm giác như đang bị ai đó ngắm bắn! – Tôi nói trong buổi sáng sớm ngày hôm sau.
- Để đánh lạc hướng bọn c·ướp à? – Shank hỏi lại.
- Phải! – Tôi đáp – Em muốn chúng tập trung hỏa lực và đề phòng vào những vị trí ấy nhất. Còn anh, hãy tới chỗ nấp ngày hôm trước và yểm trợ mọi người. Khi bọn chúng đã vào trong sân bay, anh hãy tới chỗ xe tải, chờ bọn em ở đó.
- Ừ! – Shank gật đầu, vác mấy khẩu súng lên vai và lập tức chạy đi.
- Benourg! – Tôi gọi Frank – Ông hãy cử bốn người của mình nấp bên ngoài đường cao tốc, nếu nghe thấy tiếng súng nổ thì lập tức chạy vào đây t·ấn c·ông bọn c·ướp từ phía sau. Và tôi muốn một người khác có khả năng bắn súng ngắm tốt hãy lên trên tầng, bao quát toàn bộ khu cửa chính. Còn ông hãy ở đây với tôi, chúng ta sẽ thương lượng với chúng. Những người còn lại tự trang bị v·ũ k·hí có thể và ở lại phía trong xe, đừng hoảng loạn khi có tiếng súng nổ. Nếu sau mười lăm phút kể từ thời điểm bọn chúng đến mà chúng tôi chưa ra, Shank sẽ đưa các bạn chạy trốn. Mọi người rõ cả chứ?
Họ không còn nhiều sự lựa chọn hơn là gật đầu. Và sau một buổi sáng chuẩn bị, bầu không khí ảm đảm đã sôi sục lên đến đỉnh điểm khi tiếng động cơ ồn ã từ xa kéo tới...
Cả sảnh đường nhộn nhạo tiếng người giờ đã vắng tanh, chỉ còn tôi và Frank án ngữ. Tia sáng laser đỏ rọi qua rọi lại từ tay bắn tỉa của chúng tôi phía tầng trên chạy khắp cửa chính là thứ duy nhất còn hoạt động nhanh lẹ ở đây. Frank tỏ ra hơi lo lắng và có phần sốt ruột. Tay ông ta toát đầy mồ hôi, bấu chặt trên khẩu súng máy.
- Tại sao anh nghĩ chúng không phòng bị chúng ta? – Frank chợt hỏi.
- Vì nếu tôi là chúng, tôi cũng sẽ chẳng buồn đề phòng mấy người già và trẻ con các anh khi có tới cả một trung đội trang bị v·ũ k·hí đầy đủ. Có thể chúng sẽ có một, hai tay bắn tỉa, nhưng Shank sẽ giải quyết chúng. Tôi cần ông phải bình tĩnh, Benourg. Sau khi đổi được thằng nhóc về, dẫn nó ra chỗ xe tải, để bọn còn lại cho tôi.
Frank gật đầu, ông hít thở sâu rồi tiến ra phía bên ngoài, hét to với bọn b·ắt c·óc khi chúng vừa mới dừng xe:
- “Tôi muốn thấy cháu trai mình!”
Một cậu nhóc chừng mười sáu, mười bảy tuổi đang ngồi nhấp nhổm trên phía sau chiếc xe bán tải với hai tay bị trói chặt và đeo dải đen che kín mắt chợt đứng bật dậy, hét to:
- “Bác Frank! Cứu cháu! Cứu cháu với! Bọn chúng ăn thịt người! Ăn thịt thật đấy bác Frank ơi! Cứu cháu!!!”
Ai đó phía đầu xe bước xuống, mỉm cười. Kéo theo sau hắn là hơn bảy chiếc xe con khác với một đoàn người tràn xuống, lúc nhúc trong bộ dạng bẩn thỉu, gớm guốc khá hợp với cái kiểu mọi rợ mà tôi mường tượng. Tên thủ lĩnh, kẻ đội một chiếc khăn vàng trên đầu và ăn mặc như một tay anh chị thường rong ruổi trên các chiếc xe phân khối lớn phẩy tay ra hiệu cho những kẻ khác lôi cháu trai của Frank xuống, dắt nó theo khi gã đường hoàng tiến về phía sân bay.
- Thằng nhóc của ông đây! – Hắn nói, đẩy cậu thanh niên kia về phía chúng tôi khi hai bên đã giáp mặt trên ngưỡng cửa tòa nhà tiếp tân – Bây giờ, thực phẩm của chúng tôi đâu?
Frank vội vàng đỡ lấy cậu nhóc, gỡ dây trói cho nó:
- Benjamin, cháu không sao chứ? – Ông lo lắng hỏi – Chúng có làm gì cháu không?
- Cháu không sao, bác Frank, đừng để chúng bắt cháu đi nữa! – Thằng bé hốt hoảng.
- Yên tâm đi nhóc! – Tôi trấn an – Cậu an toàn rồi.
Tên thủ lĩnh bọn c·ướp bây giờ mới để ý đến tôi, hắn liếc cặp mắt cú vọ, thâm quầng trên hai cái hốc đen xạm, sâu hoắm của mình lên tôi:
- Mày là thằng nào? – Hắn nói, chìa ra bộ răng với sáu hay bảy chiếc gì đó đã chuyển sang một màu vàng cáu bẩn – Hình như tao chưa thấy mày trước đây?
- Tôi là người mới đến! – Tôi nhẫn nhịn trả lời – Các anh tới để lấy nhu yếu phẩm, vậy thì nó đây, hãy cầm lấy và đi đi! – Tôi vất cái túi to đựng đa số đồ hộp về phía tên thủ lĩnh.
Một tên trong số bọn c·ướp nhặt lấy cái túi, xốc nó lên, lắc lắc rồi thì thầm gì đó với kẻ cầm đầu. Tên thủ lĩnh lắng tai nghe rồi gật gù, quay lại phía chúng tôi với nụ cười nham hiểm điển hình khó lẫn đi đâu được:
- Thế này chưa đủ! – Hắn nói – Chúng mày thấy đấy, tao đã nuôi hộ cái thằng nhóc kia cho chúng mày tới mấy ngày, chỗ này cũng chỉ đủ chỗ thức ăn bọn tao nuôi nó. Khôn hồn thì đưa hết chỗ tụi mày có ra đây!
- Nói láo! – Benjamin Benourg xúc động hét lên – Ông ta bắt cháu ăn thịt lợn thối và rau dại! Thậm chí ông ấy còn ép cháu... ép cháu... ăn thịt của một ai đó nữa.
- Được rồi, được rồi! – Frank ôm ghì lấy cháu trai vào lòng, an ủi.
Tôi bước lên phía trước hai người đó, bình tĩnh nói:
- Ờm... xin lỗi ông...
- George Jacop! – Tên thủ lĩnh trả lời.
- Vâng, ông Jacop… – Tôi nói tiếp – Chúng tôi rất cảm ơn ông đã chăm sóc Benjamin hộ chúng tôi những ngày qua. Chúng tôi rất muốn đưa cho ông nhiều thực phẩm hơn thay cho sự biết ơn to lớn của mình, nhưng thực sự đó là tất cả những gì chúng tôi có. Hy vọng ông có thể cho chúng tôi thêm một ít thời gian, có thể là một vài ngày nữa, chúng tôi sẽ vui lòng quyên tặng tiếp cho ông thêm nhiều hơn số nhu yếu phẩm có thể.
George Jacop gãi cằm, hắn có vẻ rất thích thú khi được người khác tiếp chuyện tử tế.
- Nói vậy có phải dễ nghe không, hà hà... – Jacop nhếch mép – Nhưng tiếc là bọn tao không có rảnh như thế! Vài ngày nữa có thể tao cũng sẽ quay lại lấy tiếp, nhưng đó không phải chuyện ngày hôm nay. Bọn tao không phải là ăn xin, đừng có lừa bọn tao bằng vài ngày lương thực thế này! Đưa hết tất cả số chúng mày có ra đây, mau! – Hắn gần như gầm lên.
- Đó thực sự là tất cả những gì chúng tôi có! – Frank rắn rỏi nói.
- Tao đếch quan tâm! – Jacop quát, với tay túm lấy cổ áo Frank – Nếu như lũ chúng mày không đưa được thêm thứ gì ra đây thì lần này tao sẽ đưa tất cả lũ chúng mày đi làm mồi nhậu!
- Mày nghĩ là lần này mày có thể đưa được ai đó đi theo à? – Frank gằn giọng, hất tay Jacop ra khỏi áo mình.
Jacop nhíu mày, hắn có vẻ khá bất ngờ trước cách hành xử của Frank. Nhưng rồi bật cười, gã sử dụng lại chất giọng cao ngạo quen thuộc:
- Chúng mày đang mạnh miệng vì mấy thằng bắn tỉa trên nóc nhà ấy hả? Hahaha... Tao chắc là giờ này người của tao bên ngoài đã xử chúng nó hết rồi đấy! – Gã vẫy ngón tay về phía đoàn xe – Thấy ba tay súng của... CÁI QUÁI GÌ!!! – Jacop gầm lên.
Hắn phải giận điên người khi chỉ mới đây thôi, ba tay bắn tỉa được cử ở lại coi xe của mình đã đổ gục với những phát đạn găm sâu trên người.
- Chúng tôi có chút bất ngờ cho ông đấy, Jacop! – Tôi lạnh lùng nói – Và nếu ông còn không cuốn gói khỏi đây, ông sẽ là người tiếp theo lãnh đạn đấy!
Mặt Jacop nhăn lại, vầng trán của gã cau có nổi các nếp nhăn trên nước da chuyển đò phừng phừng như cua bể thả vào nước sôi:
- Mày muốn chơi bọn tao sao? – Hắn giận dữ chọc ngón tay vào ngực tôi.
- Bỏ tay ra khỏi người tôi!
- Nếu tao không bỏ thì sao? Mày làm gì được tao? Mày nghĩ chỉ vài thằng bắn tỉa của mày có thể hạ được hết người của tao à? Mày nghĩ...
- ALAN! – Tôi cắt lời – Bắn!
“Đoàng!” Tiếng súng rền vang phát ra từ tầng ba. Một tia lửa lóe lên, bắn xuyên qua bàn tay Jacop. Hắn rú lên, ngã ngửa về phía sau, nấp sau các khẩu súng của thuộc hạ đang hoang mang chĩa về mọi hướng.
- Tôi sẽ không nói lại lần thứ hai! – Vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng, vô cảm, tôi tiếp tục – Nếu các người còn không chịu rời khỏi đây, đội bắn tỉa của tôi sẽ hạ hết các người đấy!
- Mày! – Jacop gầm gừ nhưng không còn dám cứng họng.
Tôi phẩy tay, ra hiệu cho Alan và Shank rút về phía chiếc xe tải, còn mình thì làm như đang nói chuyện với Frank:
- Ông đưa Benjamin về “phòng” đi!
Frank gật đầu, khoác vai Benjamin, thì thầm vào tai tôi hai từ “cẩn thận” trước khi quay bước về phía cửa sau... Giờ tôi chỉ còn lại một mình và một kế hoạch cho tất cả những kẻ còn lại của đối phương! Với bọn vô nhân tính này, chỉ có một con đường để lựa chọn...
- Đây là lời đề nghị cuối cùng của tôi! – Tôi bắt đầu – Chúng tôi còn hơn tám năm “lương thực” ở dưới tầng hầm của sân bay!
- “Tám năm lương thực? Ôi, chúa ơi!” – Bọn người của Jacop lập tức rì rầm to nhỏ sau câu nói của tôi – “Thật hay đùa vậy?”
- Tôi không nói dối – “Ừ, mà tao đâu có nói dối thật, nếu tụi bây có thể ăn hết ba nghìn con thây ma đó thì cũng mất hơn tám năm chứ đâu có đùa, không phải tụi bây khoái ăn thịt người lắm sao” – Các người không lấy làm lạ là tại sao tôi lại chọn sân bay này để trú chân đấy chứ? Trước khi đại dịch diễn ra, tôi và ban quản lý sân bay đã chuẩn bị tầng hầm lạnh để chứa các loại đồ hộp đặc biệt. Những người mới đến kia không biết, nhưng tôi thì nắm rõ. Tôi sẽ cho các người một cơ hội xuống đó và lấy đi nhiều nhất số lương thực các người có thể đem theo. Nhưng nên nhớ, chỉ một lần này thôi đấy! Và nếu các người còn dám quay lại đây, chúng tôi sẽ không nương tay nữa!
- Mày... mày thực sự sẽ chia sẻ số lương thực đó cho bọn tao? – Jacop ngạc nhiên.
- Ăn không hết thì để nó cũng hỏng ra thôi chứ có tác dụng gì đâu? – Tôi quay mặt đi, nói, cố gắng che giấu ý muốn phì cười của mình – Hơn nữa, tôi muốn sự yên bình cho mình thay vì có thêm những kẻ thù mới!
- Được! Bọn tao đồng ý! – Jacop đứng dậy với bàn tay đã được một cô ả băng bó cẩn thận – Nếu đúng là mày chia sẻ cho bọn tao số lương thực đó, tao hứa sẽ không tính toán gì chuyện hôm nay với chúng mày nữa.
- Nói thì giữ lời đấy! – Tôi đáp – Giờ thì đi theo tôi...
Và quay bước, tôi dẫn bọn c·ướp cạn này xuống dưới tầng hầm, nơi trống trải, lạnh lẽo, nối liền với một cánh cửa lớn làm bằng thép cứng có cả ổ khóa số lẫn cơ nhô ra trên bục cao nằm kề bên cạnh tay nắm. Hít sâu, tôi cắm chiếc chìa khóa Mary đưa vào trong ổ...