Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Dead Ways - Hành Trình Chết Chóc

Chương 43: Ngày Định Mệnh




Chương 43: Ngày Định Mệnh

Khu định cư Hiroth, ngoại thành Ethar, vài ngày sau...

“Tôi là Annie Heraton và đây có thể là những ngày cuối cùng tôi còn là thành viên của đội giải cứu lâu đài Hiroth.”

Việc nghiên cứu mẫu máu của ngài Hiroth diễn ra tới gần một tuần, sau hơn sáu lần giám định đi giám định lại, nhưng kết quả mà Brian đưa ra vẫn chỉ có một: d·ương t·ính với virus thây ma. Dù đã hứa sẽ không tiết lộ việc xét nghiệm này nhưng Brian vẫn tỏ ra khá sửng sốt và luôn cố tìm hiểu xem tôi đã lấy mẫu máu đó từ ai và ở đâu. Anh cho rằng đó là mối đe dọa nguy hiểm cần được thông báo cho những người có trách nhiệm trong đội bảo vệ. Nhưng tôi biết phải tiết lộ cho anh hiểu thế nào đây khi mẫu máu đó lại của chính ngài Hiroth, vị lãnh đạo tối cao khu dân cư này.

Tỏ ra bình thản hết sức có thể, Jenine và tôi phải giả tảng như vẫn chưa biết, chưa hiểu bất cứ chuyện gì dù sự kiện này đã trở thành nỗi ám ảnh thường trực, len lỏi vào cả những cơn mơ mỗi khi chìm vào giấc ngủ. Vào ban ngày, tôi vẫn chỉ huy các cuộc thăm dò, tìm kiếm nhỏ lẻ và thi thoảng đến thăm Kael ở dưới ngục tối. Nhưng ban đêm, khi đội lính canh chuẩn bị thay ca, chúng tôi lại bí mật lẻn ra bên ngoài gặp gỡ bà Miguera trong một cái hang nhỏ, nằm kín đáo bên sườn núi đá, nhìn ra bờ biển dậy sóng.

Dưới ánh sáng của chiếc đèn dầu hiu hắt tỏa xuống tấm da dê nâu sờn, ghi chú chi tiết những kế hoạch á·m s·át ngài Hiroth, bà Miguera vạch ra một con đường đảm bảo sự an toàn cho chúng tôi và Lily trong trường hợp cuộc á·m s·át thất bại. Nhưng dù kế hoạch này có chắc chắn thế nào, tôi vẫn không thể nào hoàn toàn yên tâm khi lúc này đây, tôi chưa thể xác định rõ ràng, chúng tôi sẽ trôi dạt tới đâu ngay cả khi những viên đạn này găm vào được cơ thể kẻ bán thây ma nguy hiểm ấy.

Miguera luôn hứa sẽ đảm bảo một cuộc sống bình an hơn sau cuộc đảo chính lần này, nhưng cả tôi và Jenine đều biết đó là điều không thể. Lúc vụ á·m s·át bắt đầu chính là thời điểm cuộc c·hiến t·ranh tôi vẫn chưa thể mường tượng hết tầm vóc to lớn của nó sẽ chính thức nổ ra. Đó không đơn giản chỉ là cuộc chiến đấu sinh tồn hay những xích mích thường nhật giữa các nhóm người tranh giành thức ăn, nguyên liệu... Đó là một cuộc chiến không khoan nhượng giữa chủng tộc mới, những kẻ tiến hóa thành bán thây ma để thống trị và chúng tôi, con người, chủ nhân cũ của mảnh đất này. Sẽ không còn nơi đâu là đủ an toàn, tất cả chỉ chìm trong một màn đêm đẫm máu mà dù phe nào giành được chiến thắng cuối cùng thì kết quả cũng sẽ là sự tổn thất nặng nề cho cả hai bên. Nhưng đó là một cuộc chiến không thể né tránh. Tôi có trách nhiệm không chỉ với riêng mình mà còn với cả những người đã đặt niềm tin vào sự bình an trong tiểu xã hội nơi đây…

Ám sát Hiroth là chuyện không hề đơn giản. Nhưng vấn đề khó hơn đặt ra là làm sao có thể giải quyết được những người thân cận và đội quân đột biến của ngài Hiroth sau khi ông ta bị tiêu diệt. Chỉ cần chút sơ xuất thôi, không chỉ chúng tôi mà còn cả những người dân vô tội cũng sẽ chịu sự thanh trừng tàn khốc của kẻ b·án t·hân ma luôn giấu mặt bấy lâu. Những người thân tín trong đội “giải cứu” nhanh chóng được tôi triệu tập lại những ngày sau đó. Một số được cử tới Gongo tìm kiếm sự trợ giúp từ nhóm tình nguyện của Richard, người tôi có thể tin tưởng dù chỉ tiếp xúc trong khoảng thời gian không lâu vài tháng trước tại nội thành Ethar. Một số khác ở lại, âm thầm điều tra, kêu gọi thêm bất cứ ai có thể tin cậy để sử dụng khi cuộc chính biến xảy ra.

Thời gian bận rộn này khiến tôi chút nữa quên bẵng đi “thiên thần bóng tối” bên dưới ngục tối. Dù chỉ là nhân bản của Kael đi chăng nữa, anh vẫn là một phần của con người tôi luôn yêu thương, tìm kiếm. Dựa vào anh và mối liên hệ với tên phản bội Sorence, tôi cũng có thể hiểu thêm phần nào về con người của Hiroth. Nhưng tuyệt nhiên theo báo cáo lại của những người được tôi cử đi theo dõi, Sorence có vẻ cũng đã m·ất t·ích sau Radian không lâu. Phải chăng người của ngài Hiroth đã đánh hơi được điều gì đó?

Theo như kế hoạch, vào đầu tháng năm, lúc đa phần những kẻ thân tín của ngài Hiroth được cử tới thành phố Osel để đàm phán việc mua bán với cộng đồng khác tại đó thì đấy cũng là lúc kế hoạch của chúng tôi được triển khai. Người của làng Fisherman sẽ tập trung đánh trực diện vào đội lính đánh thuê tại phòng tuyến số một. Cùng lúc đó, các gián điệp ngầm và nhóm những người có thể tin cậy của tôi sẽ đột kích từ phía trong để chiếm giữ tòa lâu đài. Bản thân tôi, với vị trí trưởng nhóm cứu hộ sẽ gia nhập đội bảo vệ cho ngài Hiroth, chờ đợi thời cơ thích hợp để xuống tay với tên bán thây ma đang giả dạng con người kia…

Về cơ bản, mọi sự chuẩn bị cũng diễn ra êm xuôi và hoàn tất vào cuối tháng tư, khi những tia nắng đầu tiên đã xé tan được màn mây dày đặc, rõi xuống chút không khí ấm áp, xóa đi khung cảnh u ám, ảm đạm đang bao trùm khu tái định cư này. Nhưng càng gần ngày hành động, tôi càng trở nên lo lắng và bứt rứt không yên. Luôn có chuyện chẳng lành mỗi khi linh tính của tôi báo động. Và đúng như vậy, hai ngày trước hôm kế hoạch á·m s·át diễn, khi tôi đang bàn thảo với nhóm “giải cứu” lần cuối về hành động cho ngày kia, thì Jenine hớt hải, lo lắng với khuôn mặt lấm thấm mồ hôi, chạy tới, khẩn thiết nài nỉ:

- Chị… chị… Annie! – Jenine thở không ra hơi, gắng gượng gọi tên tôi.

- Có chuyện gì vậy? – Tôi ngạc nhiên, hỏi.

- Bọn em… bọn em tìm… ra chỗ… Ra… Radian bị giam giữ rồi! – Cô bé trả lời – Ngài… Không… tên Hiroth đã… nhốt anh ấy… ở… tòa tháp cổ bên eo biển Lappa, cách chúng ta hơn một ngày đường. Chúng ta phải cứu anh ấy!

Không chỉ riêng tôi, cả đội giải cứu đều giật mình trước thông tin Jenine đem tới. Vậy là đã không thể rõ ràng hơn về việc có bàn tay của ngài Hiroth trong cả vụ Radian và “thiên thần bóng tối”. Nhưng càng cố xâu chuỗi mọi chuyện lại, tôi càng cảm thấy rắc rối khi không hiểu hành động kỳ lạ của ông ta đối với “Kael nhân bản” nhằm mục đích gì? Tại sao một mặt Hiroth yêu cầu tôi đi bắt “thiên thần bóng tối” nhưng sau đó lại ngấm ngầm cho người giúp đỡ anh bảo lưu tình trạng của bán thây ma? Và tại sao nếu đã phát hiện ra Radian làm việc điều tra liên quan tới bí mật của mình, ông ta chỉ bắt giữ anh thay vì s·át h·ại anh để bịt đầu mối? Càng suy nghĩ lại càng thấy phức tạp, tôi tạm thời đành phải gác nó sang một bên để tập trung cho việc trước mắt, giải cứu Radian.

Nhưng chỉ còn có hai ngày nữa là tới thời điểm cuộc á·m s·át bắt đầu, tôi không thể phân thân mình cho cả hai nhiệm vụ. Ám sát ngài Hiroth là một chuỗi những hành động, kế hoạch được vạch ra từ trước và phải có sự phối hợp của rất nhiều người, sẽ không dễ dàng thay đổi được thời điểm việc đó diễn ra. Còn Radian, anh là người được tôi nhờ cậy tìm hiểu về Sorence, sự m·ất t·ích và bị giam cầm của anh, tôi không thể chối bỏ trách nhiệm. Khi cuộc á·m s·át diễn ra, những kẻ trung thành của Hiroth có thể đi tới đường cùng, chúng sẽ g·iết Radian trước khi chúng tôi kịp quay lại giải cứu. Suy đi tính lại, sau một hồi bàn bạc, tôi đành phải để Jenine cùng nhóm người khác tách ra từ đội á·m s·át đi cứu Radian. Cuộc á·m s·át và cuộc giải cứu phải diễn ra đồng thời, chỉ có như vậy mới ngăn cản được thông tin họ đánh động cho nhau.

Chiều hôm ấy, đoàn giải cứu Radian rời đi trong gấp gáp sau tiếng kẻng giao ban của đội cảnh vệ và lính đánh thuê. Để tránh tai mắt của ngài Hiroth, tôi đã sắp xếp cho họ di chuyển bằng thuyền đánh cá của làng Fisherman, dọc theo bờ biển rồi bất ngờ đột kích vào Tòa Tháp Cổ nằm sát eo biển Lappa, cách khu định cư hơn một ngày đường…

Ngày hôm sau, đến lượt Lily và Brian được thông báo về những sự kiện đang sắp diễn ra. Không ngạc nhiên lắm khi Brian hoàn toàn bị sốc trước chuyện này, anh liên tục hỏi và xác minh lại mọi việc trực tiếp với tôi. Nhưng Lily thì hoàn toàn khác, vẫn cái vẻ lãnh đạm khi nhận xét vu vơ:



- Cháu cũng thấy ông ta nghi nghi mà!

Tôi mỉm cười, xoa đầu cô bé rồi chỉ dẫn cho Brian và Lily kế hoạch trú ẩn tạm thời của họ trong thời gian diễn ra chính biến. Theo kế hoạch đó, người của tôi vào rạng sáng ngày mai sẽ bí mật t·ấn c·ông các xe chở rác thải khi chúng chuẩn bị rời đi, sau đó Brian đóng giả làm lái xe và cùng Lily di chuyển tới cảng Ethar, cố khởi động một chiếc tàu và chờ tôi ở đó. Nếu cho đến xế chiều tôi vẫn chưa tới, họ phải hiểu rằng đó là lúc cần chạy trốn càng xa càng tốt. Lily lúc này mới trở về bản tính ngây thơ, hiền lành quen thuộc. Cô bé nài nỉ tôi hãy đi cùng mình, nhưng sao tôi có thể đây chứ! Tôi đã bước quá sâu để rút được chân lại.

Phải, kể từ ngày Kael buông tay tôi trên bến cảng Harvint, tôi đã không còn đường trở lại!

***

“Keng keng keng…” Tiếng kẻng điểm năm rưỡi sáng loang dài, thúc giục, hối hả như tiếng tim tôi mỗi lúc đập một nhanh hơn sau khi lo lắng thở dài, trở dậy vào sáng “ngày định mệnh”. Tôi chuẩn bị cho bản thân rồi lặng lẽ ngồi bên hiên chiếc cửa sổ tròn trên tầng gác mái, chiếu tầm mắt tới cánh cổng sắt bên ngoài phòng tuyến số một, hồi hộp chờ đợi. Chỉ cho tới khi chiếc xe chở rác có buộc giải khăn trắng trên kính xe an toàn rời khỏi đó, tôi mới yên tâm thực hiện tiếp nhiệm vụ đầy nguy hiểm của mình.

Phía dưới lâu đài, trong phòng của đội giải cứu, phân nửa những người từng làm việc cùng tôi đã tụ tập sẵn, khuôn mặt ai nấy đều không giấu nổi lo âu, chỉ duy có Christian là còn giữ được sự phấn như khích thường lệ. Anh ta thậm chí còn kiên quyết xin được tham gia vào công việc trực tiếp á·m s·át ngài Hiroth lần này.

Tất cả đều chờ đợi một tiếng súng phát ra từ bên ngoài lâu đài. Sự ngóng chờ trong những thời khắc trọng đại đều khiến người ta cảm giác lo lắng, một nửa sốt ruột muốn tới thời điểm đó, một nửa chỉ mong nó kéo dài được càng lâu càng tốt. Suy nghĩ kéo dãn thời gian và làm không khí trở nên ngột ngạt, khó thở. Cho đến gần tám giờ, thời khắc cận kề sinh tử đã sắp điểm, mọi thứ vẫn yên tĩnh tới lạ lùng.

- Những người của làng Fisherman làm trò gì mà lâu thế chứ! – Lucas không kiềm chế nổi, thốt lên.

Như cây kim chọc xì vỏ bong bóng đã nén căng, cả căn phòng lập tức nhộn nhạo tiếng người bàn tán, trao đổi và thậm chí đây đó chẳng thiếu những tiếng chửi thề vang lên. Tôi buộc phải trấn an bọn họ để tránh làm chú ý những cảnh vệ ở nơi khác trong lâu đài này:

- Họ sẽ hành động khi thời khắc đến! – Tôi nói – Đây là kế hoạch họ đề xướng, vì vậy, chính họ mới là những người sợ chúng ta không hưởng ứng. Các bạn cần phải kiên nhẫn, chúng ta có nóng vội cũng không giải quyết được vấn đề gì lúc này!

- Thế nhưng tại sao giờ vẫn chẳng có động tĩnh gì? – Ai đó chen ngang – Hay họ cảm thấy việc này quá nguy hiểm nên đã giải tán rồi?

Tôi còn chưa kịp giải thích thì một tiếng động âm vang, lanh lảnh, phá tan bầu không khí u ám toát lên từ bên ngoài lâu đài. Đứng sững người vì còn chưa hết kinh ngạc, tôi ngoái nhìn khắp các khuôn mặt đồng đội, bạn bè xung quanh và cũng chỉ tìm thấy những cảm xúc tương tự.

“Đoàng!” Một lần nữa, âm thanh vang dội ấy lại cất lên. Lần này thì rõ ràng hơn bao giờ hết, ngay cả những người đa nghi nhất cũng hiểu chuyện gì đang sắp diễn ra.

“Tấn công! Chúng ta bị t·ấn c·ông!” – Tiếng hét thất thanh của rất nhiều cảnh vệ bên trong lâu đài lập tức bùng lên cùng tiếng súng đạn rền vang một vùng.

Hiệu lệnh xuất phát rõ ràng nhất cuối cùng đã được ban bố. Những người trong đội giải cứu chúng tôi lập tức tỏa ra, hành động theo kế hoạch trước đó! Tiếng la hét, thét gào hòa trộn với các âm thanh náo động của đủ mọi súng, máy rộn khắp lâu đài. Christian, Lucas và tôi rẽ đi hướng khác, theo chiếc cầu thang xoắn của tòa tháp bắc để tiến về căn phòng ngài Hiroth. Lạnh lẽo, ảm đạm, tôi chưa từng có cảm giác rờn rợn thế này khi đi trên hành lang vốn rất quen thuộc mỗi lần cần báo cáo các vấn đề cần thiết với ông. Nhưng hôm nay, tôi tiến về căn phòng với cánh cửa gỗ hương ấy lại để đi g·iết một người tôi từng rất kính trọng và nể phục. Đoàn vệ sĩ chạy táo tác khắp các căn phòng, nhưng nhận ra tôi nên họ chẳng cản lại hay dò hỏi điều gì, điều ấy làm chúng tôi vững tin hơn về khả năng á·m s·át ngài Hiroth.

“Cốc cốc” Tôi gọi cửa.



- Ồ, Annie đấy à? - Vẫn lịch thiệp và tử tế như mọi khi, ngài Hiroth đích thân ra mở cửa cho chúng tôi.

Tôi gật đầu, bước vào phòng cùng Christian và Lucas. Vốn đã dự tính ắt hẳn phải có rất nhiều cảnh vệ bên trong, nhưng ngạc nhiên thay, không có lấy một ai ngoại trừ ngài Hiroth. Chẳng có chút dấu hiệu nào về việc mọi thứ đang rối tung lên bởi cuộc t·ấn c·ông bất ngờ từ làng Fisherman cả. Mọi thứ vẫn yên bình, nằm lặng lẽ dưới nắng mai chiếu xiên qua lớp cửa kính lớn. Giữ dáng điệu ôn tồn, bình tĩnh quen thuộc, ngài Hiroth ngồi tựa mình vào chiếc ghế sau bàn làm việc, mỉm cười rồi cất tiếng hỏi:

- Vậy… có chuyện gì mà khiến nửa số chỉ huy của đội “giải cứu” kéo đến văn phòng tôi vậy?

Ba chúng tôi nhìn nhau, rồi tuy ngập ngừng nhưng tôi quyết định phải làm rõ ràng với ngài Hiroth:

- Chúng tôi đã biết… ngài… ngài là… một bán thây ma!

Tôi gần như thở phào sau khi nói ra câu đó, cảm giác nhẹ nhõm đột nhiên trở lại khiến tôi khoan khoái, dễ chịu hơn hẳn những phút hồi hộp, lo lắng vừa qua. Ngài Hiroth nhìn tôi, nhếch đôi mày đậm đầy ẩn ý nhưng trong đó chẳng hề có chút ngạc nhiên thể hiện ra ngoài.

- Chúng tôi tới để… g·iết ông! Đồ bán thây ma c·hết tiệt! – Lucas lấy hết can đảm, mạnh miệng, nói tiếp.

Ngài Hiroth vẫn tiếp tục những tia nhìn lạnh lùng, không nói gì khiến tôi chợt cảm thấy khó chịu, gay gắt hỏi:

- Tại sao ngài không nói hay giải thích điều gì?

Ngài Hiroth mỉm cười, đến lúc này ông ta mới bắt đầu chịu mở miệng trả lời:

- Tại sao tôi phải giải thích cho một điều mà các cô cậu đây có vẻ đã tìm hiểu rất kỹ?

Chúng tôi còn chưa hết sững sờ sau sự xác nhận thành thực từ ngài Hiroth, ông ta đã nói tiếp:

- Và nếu đã định g·iết ai thì anh nên làm luôn chứ đừng nói cho người ấy biết, Lucas thân mến ạ! – Vuốt nhẹ chùm râu, Hiroth tiếp tục với giọng điệu nửa đùa, nửa thật – Nhưng chẳng lẽ tôi không có một cơ hội được xét xử công khai sao?

Lucas không thể kiềm chế, bật ra một nụ cười khinh bỉ, anh nói:

- Không có xét xử nào cho loài bán thây ma cả, đặc biệt là ông. Chúng tôi đã biết hết mọi âm ưu và ý định điên rồ của ông rồi! Ông phải c·hết!

- Vậy ý định của tôi là gì? – Ngài Hiroth chợt nói.

Sau phút cứng miệng vì câu hỏi bất ngờ, tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại không biết nên nói ra sao, Lucas trả lời:

- Ông muốn giống loài mình phát triển, chiếm hữu quyền thống trị cái thế giới này và biến con người chúng tôi thành bọn nô lệ, phục dịch cho ông!



Ngài Hiroth nhìn Lucas không chớp mắt, rồi ông chợt bật cười, đáp lại:

- Cậu nghĩ cũng đơn giản thật, nhưng nói chung thì cũng đúng! Hà hà… Tuy nhiên tôi còn phải trải qua rất nhiều bước mới đạt được mục tiêu đấy.

- Vậy là… ông… thừa nhận? – Lucas ấp úng, hỏi.

Ngài Hiroth nhấp một ngụm trà, rồi gật đầu xác nhận. Lucas nhíu mày, lập tức lên đạn khẩu súng lục, chĩa vào đầu ngài Hiroth, gằn giọng:

- Vậy thì ông nên thấy hối tiếc vì đã không cho người bảo vệ mình những lúc thế này đi!

- Tôi có nói mình không được bảo vệ sao? – Ngài Hiroth vẫn bình thản, đáp lại bằng một câu hỏi khác.

Tôi giật mình, liếc nhìn Lucas và chỉ kịp hét lên khi từ phía sau anh, Christian nhào tới, khóa tay Lucas lại. Lucas giãy dụa, gầm lên:

- Mày! Thằng phản bội!

Tôi tuốt vội khẩu súng ra khỏi cạp quần, lên đạn, chĩa về phía Christian. Nhưng hắn đã nhanh chóng xoay người Lucas lại làm bia chắn đỡ.

- Tao đâu có phản bội! – Christian nói – Trước giờ tao vẫn là người của ngài Hiroth đó thôi!

- Mày đang phản bội đồng loại của mình vì một tên bán thây ma ư? – Lucas tức giận hét lớn.

- Ai là đồng loại của mày chứ, bọn thấp hèn? – Christian nhếch mép cười.

Tôi choáng váng, không tin nổi vào tai mình. Chẳng lẽ từ trước đến nay, chúng tôi vẫn đang cộng tác với một tên bán thây ma ư? Nhưng ngẫm lại tất cả những chuyện kỳ lạ đã xảy ra, từ hành động kỳ lạ của Christian ở Ethar cho tới thái độ bình thản, phấn khích khác lạ của anh ta trong đợt chuẩn bị cuộc á·m s·át này, tôi chỉ có thể tự trách bản thân đã thiếu thận trọng và đề phòng với những người xung quanh.

- Mày cũng là một bán thây ma à? – Lucas khinh miệt hỏi.

- Không! – Christian hưng phấn, đáp trả - Tao là một thây ma! Và tao đã nhịn mùi thịt của chúng mày lâu lắm rồi!

Tôi tái mặt đi khi nghe câu nói đó, còn Lucas, anh thậm chí chẳng có cơ hội phản kháng khi Christian rú lên man dại, nhổ văng hàm răng giả ra khỏi miệng, để lộ ra những chiếc răng sắc lạnh, hoen ố, cắn ngập vào cổ Lucas.

Tôi đứng c·hết chân, kinh hoàng, chứng kiến Christian ngấu nghiến cắn cổ Lucas, đồng thời lôi anh ra khỏi căn phòng trong tiếng la hét thất thanh, đau đớn.

- Có vẻ đến lúc cho tôi và cô được nói chuyện riêng rồi! – Ngài Hiroth lạnh lùng nói.